Con Đường Bá Chủ

Chương 301: Mãn nguyện


Thánh Linh Học Phủ…

Viêm Diễm Bang.

Là một bang phái lớn với số lượng đông đảo, lại sở hữu không ít thành viên là học sinh thiên tài với chiến lực cao cường bên trong Học Phủ, danh vọng của Viêm Diễm Bang tại Thánh Linh Học Phủ rất cao, có thể nói là đi ngang không người dám phạm…

Bất quá lúc này đây, Viêm Diễm Bang cao tầng có bảy người tập hợp, bầu không khí ngưng trọng.

Cầm đầu là một thanh niên cương nghị diện mạo tuấn lãng, một đầu tóc đỏ như lửa tung bay, tu vi Hóa Thần Viên Mãn cô đọng đến cực điểm, hắn chính là Diễm Viêm Thương, bang chủ Viêm Diễm Bang, đồng thời có thân phận khác là con trai trưởng của Đại Trưởng Lão Diễm gia – Diễm Vô Trần…

Ngồi kế bên Diễm Viêm Thương chính là Diễm Nhật, tình địch củ của Lạc Nam, người luôn khao khát có được Diễm Hồng Liên…đồng thời cũng là đệ đệ ruột thịt của Diễm Viêm Thương, con trai đại trưởng lão.

Đương nhiên không thế thiếu Diễm Dương, con trai Nhị trưởng lão Diễm gia, cũng là kẻ ái mộ Diễm Hồng Liên, bất quá hắn chỉ dám âm thầm đem ái mộ cất giấu ở trong lòng, bởi vì nếu xét về cả thực lực và thân phận, hắn đều kém Diễm Nhật không ít…

Bọn hắn đều là thiên tài, bình thường thời gian dùng để ra ngoài lịch lãm, không thì chỉ bế quan tu luyện, nếu không có đại sự xảy ra sẽ không tập hợp như vậy…

Lúc này đây, sắc mặt mấy tên thiên tài này lại trầm ngâm như nước, âm u đến đáng sợ…

Rốt cuộc, Diễm Nhật nhịn không được phẫn nộ, một bàn tay nện lên bàn, hét ầm lên:

“Tại sao? tại sao thằng khốn đó mạnh mẽ như vậy? tại sao Hiệu Trưởng đại nhân lại thu hắn làm đồ đệ?”

Không ai trả lời hắn…

Ai ở đây cũng biết vì Diễm Hồng Liên mà Diễm Nhật đã bỏ ra rất nhiều, hắn thật rất cuồng si nàng…bình thường Diễm Hồng Liên đi theo Lạc Nam đã khiến Diễm Nhật như muốn phát điên, luôn mong tìm cách trả thù Lạc Nam đoạt lại người tình trong mộng…

Đáng tiếc…khi tin tức tại Hải Châu Đại Lục truyền về, lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng Lạc Nam đại chiến Luyện Hư Kỳ trong Lưu Ảnh Ngọc…

Nếu là như thế thì cũng thôi đi, Diễm Nhật có thể dựa vào thân phận để áp chế hắn…đáng tiếc một tin tức nặng ký khác lại ập đến, Lạc Nam vậy mà là đệ tử Võ Tam Nương, thậm chí nàng vì hắn đẩy lùi hai vị Độ Kiếp đến từ Đan gia…bao chê đồ đệ đến cực điểm.

Diễm Nhật triệt để tuyệt vọng, ghen ghét đến phát cuồng bao phủ tâm trí hắn, nhiều đêm mơ ngủ gặp phải ác mộng, hắn mơ thấy mình ngay cả tư cách đứng trước mặt Lạc Nam cũng không có, mơ thấy Diễm Hồng Liên ngay cả nhìn hắn cũng lười nhìn…

Tại sao? tại sao người Hồng Liên lựa chọn không phải hắn? tại sao được Võ Tam Nương nhận làm đồ đệ không phải hắn?

Nếu Lạc Nam biết tin tức về mình có thể khiến thằng này ghen ghét đến mức độ này, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng, bởi vì điều đó đồng nghĩa với Điểm Danh Vọng của hắn sẽ gia tăng…

So với Diễm Nhật, Diễm Viêm Thương sắc mặt lại bình thản hơn không ít, ngón tay gỏ gỏ lên bàn ra hiệu đệ đệ của mình trở nên bình tĩnh…

Diễm Nhật thở phì phò ngồi xuống, hai tay ôm đầu…

“Mặc dù chúng ta hiện tại đã không thể đụng vào Lạc Nam, nhưng không có nghĩa là Hồng Liên sẽ trôi tuột khỏi tay ngươi vĩnh viễn!” Diễm Viêm Thương vỗ vai đệ đệ mình mở miệng…

“Đại ca, ngươi có ý gì?” Ánh mắt Diễm Dương lóe ra một tia hy vọng.

“Nói thế nào, thì Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình đều là người của Diễm gia, trên người chảy xuôi máu của Diễm gia, điều đó không thể chối bỏ…” Diễm Viêm Thương cười nhạt nói.

“Đại ca ngươi nói cụ thể có được hay không?” Diễm Nhật vò đầu bức tóc, hô hấp trở nên dồn dập…

Diễm Viêm Thương hai mắt bắn ra tia lửa, đứng bật người dậy, vươn ra bàn tay như thiên hạ nằm ở trong đó, bá khí nói ra:

“Diễm gia sắp đổi chủ…khi đó tân gia chủ sẽ chủ trì đem Diễm Hồng Liên gả cho ngươi, nàng không thể phản kháng!”

“Cái gì? Diễm gia đổi chủ?” Đám người giật mình đứng bật dậy, bên trong số đó có một nữ nhân, trong mắt nàng lóe lên một tia hoang mang…

“Đại ca…ngươi nói thế có nghĩa là…” Diễm Nhật nuốt nước miếng, một cảm giác mừng rỡ như điên lan tràn trong đầu hắn…

“Không sai!” Diễm Viêm Thương ngửa mặt lên trời cười ha hả, gằn từng chữ nói:

“Phụ thân đã thành công đột phá Luyện Hư Viên Mãn cường giả, lại thêm sự hổ trợ của các vị Trưởng lão, ép Diễm Nguyệt Kỳ bỏ cái ghế gia chủ dễ như trở bàn tay!”

“Quá…quá tốt…rồi!” Diễm Nhật thân thể rung lên vì kích động, giọng điệu cũng trở nên lắp bắp.

Mặc dù Diễm Nguyệt Kỳ là đồ đệ của Võ Tam Nương ai cũng biết, nhưng chuyện sắp diễn ra lại là nội bộ của riêng gia tộc, theo quy định của Thánh Linh Học Phủ, Võ Tam Nương không thể nhúng tay vào…

Diễm Nguyệt Kỳ chỉ là “Luyện Hư Hậu Kỳ”, làm sao có thể đối kháng phụ thân hắn cùng các vị trưởng lão liên thủ?

Trong lúc nhất thời, u ám trong lòng Diễm Nhật quét sạch, nghĩ đến tương lai của mình rực rở, nhịn không được ngửa đầu lên trời điên cuồng cười to:

“KAKAKA, Diễm Hồng Liên, nàng không thoát khỏi tay Diễm Nhật ta…”

Nữ nhân duy nhất bên trong đám người mở miệng cười phụ họa, liên tục lên tiếng chúc mừng…chỉ là trong lòng lại đang điên cuồng lưu chuyển vô số ý niệm:

“Diễm gia chủ nguy rồi…Công tử lại không có ở học phủ, ta phải thông tri cho ai đây?”

Nàng chính là Hàn Thẩm, nô tỳ mà Lạc Nam thu nhận từ Hàn gia, cài vào trong Viêm Diễm Bang thu thập tin tức…

Ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt Hàn Thẩm rốt cuộc sáng lên:

“Đúng rồi, báo cho Tần giáo viên!”



Bạch Đế Thành.

Trong một gian khách sạn xa hoa rộng rãi, Lạc Nam lưng cởi trần nằm sấp trên giường nệm êm ái, sắc mặt thỏa mãn tận hưởng một bàn tay mềm mại đang phục vụ…

Nam Cung Uyển Dung một thân áo ngủ bằng tơ lụa mỏng, loáng thoáng có thể nhìn thấy da thịt trắng muốt như ẩn như hiện bên trong…

Nàng diệu dàng quỳ gối trên nệm, dùng đôi tay tinh xảo của mình uyển chuyển lượn lờ trên thân thể hắn…

Một bộ Kim châm óng ả được tỷ mỉ ghim vào các huyết vị trên người hắn, tạo cảm giác thư thái dễ chịu dị thường.

“Ưm, Uyển Dung tay nghề thật tốt…”

Lạc Nam rên rỉ một tiếng, không ngờ bảo bối này của mình còn biết xoa bóp châm cứu, lần đầu được tận hưởng quả thật hết sức tuyệt vời…

Hai người vừa tán gẫu vừa dạo chơi Bạch Đế Thành hết gần bảy ngày thời gian, tạm gác chuyện tu luyện qua một bên, tình cảm đã sớm như keo như sơn…

Vì chiều lòng thê tử ưa thích chốn riêng biệt, mà Lạc Nam thuê hẳn một khách sạn có tiếng tại Bạch Đế Thành, không tiến vào Linh Giới Châu…

Đối với nam nhân của mình chiều chuộng, Nam Cung Uyển Dung đương nhiên hết sức cảm động, đề nghị dùng thuật châm cứu học được trước đây của mình phục vụ hắn…

Mỗi một cây kim châm muốn đâm vào da thịt Lạc Nam không dễ dàng chút nào, tên này là một Thể Tu cường hãn, nàng phải vận dụng không ít Linh Lực mới có thể đâm một kim vào người hắn…

Đến khi tất cả huyệt vị cần thiết đều được châm cứu, sắc mặt Nam Cung Uyển Dung cũng trở nên hơi tái…do Linh Lực không kịp khôi phục.

Có thể nói châm cứu cho Lạc Nam còn làm nàng mệt mỏi hơn một trận chiến…

Thân thể yêu kiều mềm nhũn…

Lạc Nam nhắm mắt tận hưởng hồi lâu, đến khi các thanh Kim đâm trên người toàn bộ phân giải thành hư vô, lại thấy lực đạo trên tay nàng yếu đi, rốt cuộc xoay đầu nhìn lên…

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng vẫn đang ôn nhu ngắm hắn, Lạc Nam trong lòng yêu thương không dứt, xoay người lại ôm thân thể thơm ngát vào trong ngực…

Nam Cung Uyển Dung ưm lên một tiếng, thuận thế ngả vào lòng hắn.

“Tu vi Thể tu của chàng hiện tại là gì? Sao da thịt cứng cáp như thế?” Nam Cung Uyển Dung tựa đầu vào lòng nam nhân, cảm nhận từng múi cơ ẩn chứa năng lượng khổng lồ, tò mò hỏi.

“Ngũ Chuyển Hậu Kỳ…bất quá công pháp Luyện Thể của ta đẳng cấp rất cao, vì thế nên mạnh mẽ hơn Thể tu bình thường đôi chút.” Lạc Nam không giấu diếm nói ra, bàn tay vuốt ve lọn mượt mà của nàng.

Nam Cung Uyển Dung mặc dù sở hữu Kim Thuộc Tính, nhưng không sở hữu mái tóc vàng rực như Thiên Diệp Dao, ngược lại đen tuyền óng ả, rất phù hợp khí chất á đông của nàng…

Hai người im lặng ôm nhau hồi lâu, bên dưới côn thịt của Lạc Nam đã sớm biểu tình dữ dội, cứng ngắc đâm thẳng vào khe mông mềm mại của dãn của Nam Cung Uyển Dung sau lớp vải mỏng, khiến nhịp tim nàng đập lên thình thịch…

Lạc Nam vốn là một tên tinh lực tràn trề, làm sao có thể nhịn được?

Cái miệng nóng hổi cắn nhẹ vành tay tinh xảo của nàng, thủ thỉ nói:

“Bảo bối, nàng châm cứu cho ta hồi lâu chắc cũng thấm mệt rồi, đến lượt ta phục vụ nàng…”

Nam Cung Uyển Dung gò má đỏ rực như mật đào chín, hô hấp có phần dồn dập, lại không kém phần hồi hộp hỏi:

“Phụ vụ gì vậy chàng?”



Lạc Nam cười xấu xa: “Đương nhiên là khôi phục Linh Lực cho nàng…”

Nói xong, thân hình rắn chắc đem nàng đè xuống giường nệm, áp người nằm lên…

Nam Cung Uyển Dung thân hình cân đối xinh xắn, chỉ cao trên m7 một chút mà thôi…

Bị Lạc Nam đè ép khiến toàn bộ cơ thể thiếu nữ nằm gọn trong lòng hắn, cảm nhận được sự bá đạo và hùng dũng của phu quân, một tia chờ mong dâng lên trong lòng…

Không tiếp tục chần chờ, Lạc Nam yêu thương đặt lên trán nàng một nụ hôn, lúc này lướt qua cánh mũi cao thẳng chạm đến cánh môi hồng nhuận như cánh anh đào ấy…

Môi chạm vào môi, một luồng điện chạy khắp người Nam Cung Uyển Dung khiến nàng rung nhẹ…

Hơi thở của nàng thơm ngát như lan khiến Lạc Nam tận tình hít sâu một hơi, truyền làn hơi nóng bỏng dương cương của mình đến nàng…

Ánh mắt Nam Cung Uyển Dung mê ly, nỉ non nói: “Hôn thiếp!”

Chụt…

Lạc Nam chỉ chờ một câu nói đó, đã bá đạo xâm chiếm hoàn toàn đôi môi hấp dẫn của thê tử…

Nam Cung Uyển Dung không có kinh nghiệm, chỉ biết vòng tay ôm lấy nam nhân, hàm răng ngọc ngà hé mở cho hắn dễ dàng hành động…

Quả nhiên Lạc Nam không cô phụ ý tốt của thê tử, cái lưỡi đinh hương của nàng rất nhanh đã bị mút chặt…

Ngọt ngào, ướt át và đầy khoái cảm…

“Đây là hôn sao? thật tuyệt…” Nam Cung Uyển Dung mê ly, thả lỏng cơ thể, khuấy động cái lưỡi của mình đáp lại hắn.

Lạc Nam thích thú vươn ra đầu lưỡi vào trong miệng nàng, để Nam Cung Uyển Dung mút lấy chùn chụt…

Nước bọt hòa quyện cùng nhau, hương tân ngọc dịch của giai nhân ngọt ngào hơn cả cam lộ…

Nam nhân trong lúc hôn, bàn tay không thể yên tĩnh nằm một chỗ, đó chính là bản năng.

Bàn tay to lớn của hắn đã nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực có quy mô ấy…tỷ mỉ xoa nắn sau lớp lụa mỏng.

Vú nàng không to đến mức như Nguyệt Kỳ hay Thanh Trúc, nhưng lại cực kỳ vừa tay và săn chắc, không có chút dư thừa được hắn nắm gọn, lực đạo dần dần gia tăng…

Môi thơm bị lắp đầy, vòng một lần đầu được chăm sóc khiến Nam Cung Uyển Dung rung lên bần bật, áo ngủ trên người lại trở nên vướng víu…

Bên dưới hai chân đã sớm có chất mật chảy ra, dinh dính khó chịu.

“Phu quân…cởi y phục cho thiếp…” Nàng đứt quảng truyền âm cho hắn, quyết định đem tất cả giao cho nam nhân này.

Lạc Nam không quên nút lưỡi nàng một cái thật chặt, lúc này lưu luyến tách khỏi đôi môi có phần sưng đỏ kia…

Hắn ngắm nàng thật kỹ trong bộ đồ ngủ, Nam Cung Uyển Dung đồng dạng yêu thương nhìn vào mắt hắn, bẻn lẻn gật đầu như khích lệ.

Ngọn lửa bùng lên, vải vóc trên thân hai người hoàn toàn biến mất, triệt để trần truồng…

Chứng kiến đối phương một cách toàn diện nhất, hô hấp cả hai như ngừng lại…thật lâu không thể rời mắt.

Không hổ là Nam Cung gia Thánh Nữ, nước da nàng trắng hồng trơn trượt không chút tỳ vết, cổ cao thon dài, xương quai xanh gợi cảm…một đôi vú vừa vặn vểnh cao, núm hồng lấp lánh dưới ánh đèn, ở giữa là khe rãnh mê người, bất kỳ nam nhân nào cũng muốn đặt bảo bối của mình vào đó ma sát…

Vùng bụng trơn nhẵn nhỏ hơn cả một vòng cánh tay Lạc Nam, nơi trung tâm chính là lổ rốn nhỏ xinh như nhụy hoa, mỹ không thể tả…

Bên dưới bụng nhỏ, một nhúm cỏ thơm đen tuyền như mời gọi, đồng thời cũng che giấu đi nơi thầm kín nhất của người phụ nữ…

Đôi chân thẳng tắp không có khuyết điểm, đùi đẹp khép chặt cho thấy tâm trạng lúc này của nàng không hề bình tĩnh…

Từng ngón chân, từng ngón tay xảo đoạt thiên công, thân thể nàng chính là tác phẩm hoàn mỹ đến từ tạo hóa…

“Thê tử, nàng thật xinh đẹp…ta thật có phúc!” Lạc Nam một tay đặt lên nơi vểnh cao kia, đem cái núm hồng vân vê khiến chúng nó săn cứng.

Nam Cung Uyển Dung nhìn bộ phận giữa hai chân Lạc Nam, nó đang ngẩng đầu ngạo nghễ như thách thức nàng, lại thêm bị hắn xoa nắn cơ thể, u cốc róc rách nước, hô hấp trở nên khô nóng, yêu kiều nỉ non:

“Còn không mau yêu thiếp?!”

Không có bất kỳ nam nhân nào sẽ từ chối lời nói chết người như vậy, Lạc Nam như con thiêu thân, miệng rộng lập tức ngậm lấy một bên nhủ hoa của nàng tham lam mút lấy…

“Ưm…” Nam Cung Uyển Dung thở nhẹ một hơi, cảm giác đầu lưỡi kia không ngừng đánh vào đầu vú khiến nàng tê dại…

Một tay Lạc Nam bên ngực còn lại của nàng xoa nắn thành muôn dạng khác nhau, vừa tê vừa sướng…

Miệng hắn đổi vị trí liên tục, hai bầu vú ướt đẫm nước miếng của nam nhân, bên trên tràn ngập các vết đỏ rực, cùng một vài dấu răng nghịch ngợm…

Không biết từ bao giờ, cánh tay khác của hắn đã lướt ngang phần bụng trơn mềm, để lại một lớn da gà bên trên đó…

“Ưm, bẩn đó chàng…” Nam Cung Uyển Dung bật thốt lên, hắn tách hai chân nàng ra, cho ngón tay vào nơi tư mật ấy khám phá…

Lạc Nam hé miệng liếm nhẹ núm vú săn cứng ngọt lịm, cười thản nhiên nói:

“Ngốc, của nàng tất cả đều là bảo bối…ta còn muốn hôn nó đấy!”

“Cái gì…sao có thể chứ?” Nam Cung Uyển Dung giật bắn người, đem hai chân khép thật chặt, dâm thủy từ bên trong chảy ra khiến nàng cảm thấy nhớp nháp…

Có chết cũng không chịu để hắn hôn âm hộ mình.

Lạc Nam nhìn thấy nàng phản ứng mà buồn cười, chỉ vào côn thịt của mình nói:

“Nàng xem, có chê nó bẩn hay không?”

Nam Cung Uyển Dung nhìn đồ vật dữ tợn của nam nhân, hồng hồng nâu nâu, phủ đầy gân guốc, cái đầu như nấm to tròn, bên dưới là hai hòn bi to lớn…không những không ghê tởm, ngược lại có phần…đáng yêu…

Nàng cắn nhẹ cánh môi, lúc lắc đầu, tỏ vẻ không bẩn…

Lạc Nam đứng dậy trước mặt nàng, mỉm cười hỏi:

“Ta muốn nàng hôn nó, yêu chiều nó!”

Nam Cung Uyển Dung nghe vậy đỏ mặt đến tận mang tai, bất quá không cảm thấy phản cảm, trái lại có chút chờ mong…

Lạc Nam nắm lấy tay nàng đặt nhẹ lên thân côn thịt, hướng dẫn làm quen…

Nam Cung Uyển Dung chỉ cảm thấy vừa cứng vừa nóng, có một sức hút gì đó đặc biệt đối với nàng, bàn tay nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống…

Rốt cuộc, trước ánh mắt nóng rực của Lạc Nam, nàng quỳ gối trên giường…hé đôi môi hồng diễm lệ của mình, hôn lên đầu khấc…

Chỉ cần Lạc Nam muốn, nàng điều thuận theo ý hắn…chính là hình mẫu người vợ lý tưởng của tất cả nam nhân.

Một mùi vị đặc hữu của giống đực truyền đến tận tâm hồn, bên dưới hạ thân co rút, dâm thủy lan tràn…

“Ngậm nó đi nàng, dùng đầu lưỡi âu yếm…” Lạc Nam khích lệ…

Nam Cung Uyển Dung ngoan ngoãn, hé mở đôi môi thơm ngát bao phủ lấy côn thịt,…

“Hít…”

Lạc Nam hít sâu một hơi sảng khoái, cái lưỡi đinh hương kia đã bắt đầu liếm láp, mặc dù có phần trúc trắc nhưng cũng có một loại phong vị khác biệt…

Nam Cung Uyển Dung cảm giác được côn thịt này to hơn nàng tưởng tượng, lắp đầy miệng nhỏ của nàng rồi mà còn thừa tận một nửa…

Nhóp nhép…

Bờ môi gợi cảm ma sát thân dương vật, nhả vào rồi lại nuốt vô…lại thêm đôi mắt lúng liếng kia đang ngắm nhìn hắn, khiến Lạc Nam sướng điên…

Tận hưởng nàng hầu hạ hồi lâu, khi cơ thể sắp bùng nổ, Lạc Nam mới lưu luyến đem côn thịt rút ra, đè nàng xuống hôn một nụ hôn cháy bỏng, lúc này mỉm cười nói:

“Của ta không bẩn, của nàng đương nhiên cũng không bẩn…”

Nam Cung Uyển Dung e lệ gật đầu, xấu hổ nhắm hờ hai mắt, nàng biết Lạc Nam sắp làm gì…

Hắn nhếch môi cười thích thú, đem hai chân nàng tách ra, không quên trêu chọc đám cỏ đen tuyền óng mượt ấy…

“Đẹp quá…”



Bộ phận ấy rốt cuộc hiện ra trong tầm mắt, Lạc Nam buộc phải thốt lên…

Hồng hào, ướt đẩm, hương thơm bát ngát tỏa ra…

Hai mép môi thịt khép chặt, hạt le đỏ tròn trịa nhỏ nhắn tô điểm càng thêm mỹ miều…

Bên dưới một chút lại là cái lổ tròn mê người khác, từng nếp gấp tinh xảo như vô số cánh hoa tụ hội, một màu hồng sậm hơn so với thường lệ, ẩn chứa sự huyền bí vô ngần…

Hương thơm từ hai nơi nhạy cảm nhàn nhạt tỏa ra, khiến Lạc Nam say đắm…

Phu quân đang ngắm nhìn nơi thầm kín khiến Nam Cung Uyển Dung không ngừng run lên, bên trong âm hộ siết chặt từng đợt…

Chụt…

Rốt cuộc, cái lưỡi thô ráp của hắn cũng xâm nhập…

“AAA, Chết thiếp rồi…”

Như một ngòi thuốc kích nổ, đầu óc Nam Cung Uyển Dung triệt để mê muội, khoái cảm điên cuồng tràn lan, một cảm giác nàng chưa từng được trải nghiệm bao phủ trong đầu, dục tiên dục tử…

Lạc Nam áp miệng vào âm hộ mê người, đầu lưỡi không ngừng thám hiểm, môi hắn áp chặt vào môi dọc bên dưới của nàng như đang hôn nhau, nút hết chất mật của người phụ nữ…

Mắt Nam Cung Uyển Dung ngấn lệ, đôi môi cắn chặt muốn ngăn âm thanh rên rỉ có phần dâm đãng của mình thoát ra ngoài…nhưng không ăn thua.

Từng tiếng rên rỉ yêu kiều vang vọng…

“Ư…Ư…thiếp chịu hết nổi rồi…ngứa ngáy…bức bối…”

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh rên rỉ chuyển thành cầu khẩn, một cảm giác trống rỗng dâng trào, khiến Nam Cung Uyển Dung muốn được phu quân của mình lắp đầy…

Lạc Nam nghịch ngợm cắn nhẹ lên hạt le của thê tử, lúc này tách chân nàng ra…đặt đầu khấc vào giữa khe suối thần thánh ấy…

“Vào đi chàng…thiếp muốn được chàng yêu giống như các tỷ tỷ…” Nam Cung Uyển Dung thở hổn hển, thứ cứng rắn kia chỉ mới đặt nơi cửa mình đã làm nàng say đắm…

“Bảo bối…ta yêu nàng!” Lạc Nam hét lớn một tiếng, ngựa không dừng vó đẩy một phát thật mạnh…

ÓT…

Thịt đâm vào thịt, xuyên qua thẳng lớp màn mỏng manh, chiếm hữu cơ thể người phụ nữ…

“AAAA, Thiếp cũng yêu chàng…thiếp là của chàng, huhu!” Không biết vì hạnh phúc hay đau đớn, Nam Cung Uyển Dung bật khóc lên.

Cảm nhận thân thể hai người đã gắn kết không một kẻ hở, u cốc của nàng chật hẹp đến nghẹt thở, không ngừng xoắn lấy, co bóp côn thịt của hắn…

Lạc Nam cúi người, một lần nữa ngậm lấy đầu vú thê tử liếm láp, giảm cơn đau nơi hạ thân cho nàng…

Nam Cung Uyển Dung liêm dim hưởng thụ, hồi sau khi cảm giác đau đớn xa dần, cũng là lúc ham muốn trào dâng…

Nàng vò lấy mái tóc hắn, nhẹ giọng thủ thỉ:

“Thiếp hết đau rồi, động đi chàng!”

Lạc Nam đã sớm chờ câu nói đó, dương vật lập tức tiến hành ma sát…

“Ưm….thật tuyệt…khít quá bảo bối, ta thích lắm!”

Hắn vừa nhẹ nhàng ra vào, vừa khen ngợi cô bé của nàng.

Nam Cung Uyển Dung thân thể bay bổng, mỗi cú nhịp của Lạc Nam làm nàng sung sướng khắp toàn thân…

“Ưm…thì ra làm chuyện này tuyệt vời như vậy, chẳng trách các vị tỷ tỷ thích chàng sủng ái” Nam Cung Uyển Dung vừa rên rỉ, vừa nhớ lại nói…

“Sau này ta cũng sủng ái nàng mà!” Lạc Nam cười hì hì, véo đầu vú nàng một cái.

“Ừm, mạnh đi chàng, vào sâu nhất đi…đừng thương tiếc thiếp!” Nam Cung Uyển Dung cảm giác được hắn hết sức nhẹ nhàng ôn nhu, biết nam nhân lo cho cảm nhận của mình, trong lòng ngọt lịm…

Lạc Nam đương nhiên chiều lòng giai nhân, hắn đem hai chân nàng gác lên vai, côn thịt điên cuồng công kích vào âm hộ…

Phạch phạch phạch…

Âm thanh da thịt va chạm, tiếng nhóp nhép do dung dịch lầy lội, hai con người hăng say kết hợp…không gian thật dâm mỹ…

Nam Cung Uyển Dung triệt để nhắm lại mắt đẹp, môi đỏ mê người hé ra, không ngừng rên rỉ:

“Á, Chết..thiếp sướng…thiếp đang bay…mạnh nữa! Á…”

Mỗi cú thúc vào của hắn đều đánh sâu đến tận tử cung, thân côn thịt kịch liệt ma sát với hai vách u cốc, thần kinh của cả hai căng cứng tột đỉnh…

Nhìn hai mép môi hồng hé ra khép vào sau mỗi cú thúc của mình, Lạc Nam càng thêm hưng phấn, nắm lấy vòng eo nàng không ngừng gia tốc…

Đôi gò bông đào nhấp nhô lên xuống, Nam Cung Uyển Dung theo bản năng lắc lư bờ mông, đón nhận mỗi lần tiến quân của phu quân…

“Á…Chàng thật tuyệt…phu quân ơi, Tiểu Nam ơi…thiếp yêu…yêu chàng chết mất…ư…ưm, hừ hừ…” Miệng thơm không ngừng phát ra âm thanh thổ lộ xen lẫn tiếng rên rỉ…

“Chàng làm thiếp sướng chết mất…”

Nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Lạc Nam tràn đầy tự hào, cảm giác chinh phục được mỹ nhân xinh đẹp ai mà chả thích?

Lạc Nam chỉ muốn triệt để chinh phục nữ nhân từ thể xác cho đến cả tâm hồn, tất cả của các nàng đều phải thuộc về hắn…

Âm thanh rên rỉ của mỹ nhân chính là liều thuốc kích thích cực mạnh cho tất cả nam nhân, Lạc Nam cũng không ngoại lệ…

Vội rút côn thịt ra, hắn muốn chơi nàng trong tư thế ưa thích…

Lật Nam Cung Uyển Dung nằm sấp lại, chổng mông lên cao, để lộ khe rảnh hơi ửng đỏ…không chút thương hoa tiếc ngọc đâm lúc cán…

Bạch bạch bạch…

Bụng dưới Lạc Nam liên tục tác động vào mông thịt đầy đặn, Nam Cung Uyển Dung chỉ có thể thở gấp, cơn sướng khiến nàng ngay cả khí lực rên rỉ cũng không có…

Ở tư thế này, nàng cảm nhận được hắn vào sâu hơn, ma sát giữa hai bộ phận sinh dục càng kịch liệt hơn…

“Sướng…A…Thiếp cảm giác được mình sắp chịu không nổi…huhuh”

Không biết qua bao lâu, khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm, u cốc của nàng kịch liệt co rút, các thành thịt mềm xoắn chặt, một thứ gì đó sắp dâng trào…

Lạc Nam cảm nhận được âm đạo của nàng muốn đem côn thịt của hắn hút lấy, như triệt để cắm vào bên trong nó vậy…

Hắn thở hổn hển vì sướng, ra sức chạy nước rút…

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Hàng trăm cú thúc không ngừng nghĩ ở phút giây cuối cùng, Nam Cung Uyển Dung gào thét:

“Thiếp ra…phu quân mau vào trong thiếp, Uyển Dung muốn có con của chàng…”

Lạc Nam thả lỏng toàn thân, đâm lúc cán vào bên trong nàng, ngay cả hai hòn bi cũng bị ép sát đến nghẹt thở…côn thịt giật giật, đem toàn bộ tinh hoa nóng bỏng bắn mạnh mà vào…

“Ưmmmm, thật ấm, thật nóng…thiếp cảm nhận được rồi…sinh mệnh của chàng đang vào trong thiếp…” Nam Cung Uyển Dung cả người vô lực, mái tóc đen tuyền ướt nhẹp nỉ non một câu, thả người nằm bẹp xuống nệm…

Lồng ngực phập phồng thở dốc, mắt đẹp khép hờ…

Lạc Nam ngả người xuống, đem thê tử ôm vào trong lòng, vuốt ve từng giọt mồ hôi trên người nàng, giúp Uyển Dung tận hưởng dư vị cao trào một cách toàn vẹn nhất…

Gương mặt xinh đẹp tràn ngập thỏa mãn, Nam Cung Uyển Dung vùi đầu vào lòng phu quân như một con mèo nhỏ, khóe môi hạnh phúc mỉm cười, trong cơn mê không ngừng nỉ non:

“Thiếp yêu chàng hơn cả sinh mệnh…xin đừng phụ thiếp…”



P/S: Chap hơi dài viết cũng hơi lâu, xem như quà gửi đến ae nhân dịp đạt móc 300

Chúc tất cả ngủ ngon!!!