Con Đường Bá Chủ

Chương 329: Trước ngày đại chiến


Diễm Nguyệt Kỳ biết nam nhân nhà mình có quan hệ nam nữ với Hoàng Hậu Hoa Thanh Trúc của Bạch Sa Hoàng Triều, nên một cuộc chiến là không thể tránh khỏi, nên mới hỏi một câu mang tính chấn động như vậy…

Chúng nữ nghe vậy liếc mắt, chờ đợi Lạc Nam trả lời…

“Diệt!” Lạc Nam không chút dư thừa mở miệng, hắn đem mọi chuyện phát sinh trong thời gian qua kể với chúng nữ.

Chúng nữ nghe vậy ánh mắt lấp lóe, có sát khí chầm chậm lưu động…chỉ riêng Bạch Chí từng vô sỉ nhắm vào Lạc Nam, đã đủ lý do khai chiến, chưa kể Bạch Sa Hoàng Triều còn có Dị Thổ, nhất định các nàng phải giành lấy cho phu quân…

Hơn nữa chúng nữ hiểu rõ tính cách của phu quân nhà mình, không nói mâu thuẫn giữa Bạch gia và Hoa gia, không nói Bạch Sa tham lam muốn đoạt vũ kỹ của hắn, chỉ riêng Bạch Liệt và Bạch Dương có ý đồ với Bạch Liên Hoa, chỉ riêng Bạch Sa từng khiến Hoa Thanh Trúc bị thương, diệt bọn hắn đã là điều tất yếu…

“Một cái Cửu Cấp thế lực, thật muốn diệt là diệt sao?” Đan Mộng Cơ nhíu mày, nàng cảm thấy không quá khả thi…

“Cửu Cấp thế lực đúng là không dễ tiêu diệt, ít nhất Thái Thượng Hoàng của Bạch Sa Hoàng Triều chính là Hợp Thể Hậu Kỳ cường giả, nhưng một trận chiến là điều khó tránh khỏi, cứ xem như buổi luyện tập để các nàng củng cố tu vi sau khi xuất quan là được!” Lạc Nam mỉm cười nói ra.

“Không sai, nếu tỷ muội nào gặp nguy hiểm lập tức dùng Lệnh Bài trở về Linh Giới Châu là được!” Yên Nhược Tuyết mở miệng cười nói.

Chúng nữ nghe vậy hai mắt sáng ngời, cả đám đều hưng phấn bừng bừng, đối với thực lực của mình sau khi xuất quan tràn đầy tự tin, chiến ý mãnh liệt.

“Nhược Tuyết, muội hiện tại mạnh đến mức nào?” Hoa Ngọc Phượng cắn cắn môi nhìn tiểu sư muội hỏi.

Chúng nữ nghe vậy vểnh tai, các nàng cũng muốn biết sau khi luyện hóa Huyết Mạch, chiến lực của Yên Nhược Tuyết sẽ mạnh đến đâu…

Yên Nhược Tuyết nghe vậy hơi suy nghĩ, nhẹ nhàng nói ra:

“Đủ sức chiến cùng Hợp Thể!”

Chúng nữ nghe vậy giật mình, Yên Nhược Tuyết hiện tại chỉ là Luyện Hư Viên Mãn, cũng không sở hữu Thiên Địa Dị Vật, dựa vào đâu nàng tự tin vượt cấp như vậy?

Không lẽ Huyết Mạch khủng bố đến như thế…

Lạc Nam cũng có chút ngoài ý muốn, hắn hiểu Nhược Tuyết không phải người ngạo mạn, nàng đã nói như vậy nhất định là có căn cứ…

Người kinh ngạc nhất không thể nghi ngờ chính là Tần Mộng Ảnh, nha đầu Nhược Tuyết này trước đó còn là tiểu bối, hiện tại đùng một cái vượt qua nàng, nhất thời ném cho Lạc Nam ánh mắt u oán như muốn chảy nước…

Diễm Nguyệt Kỳ thấy tiến bộ to lớn của Yên Nhược Tuyết và Bạch Tố Mai, đối với Kim Ô huyết mạch càng thêm mong đợi, hận không thể lập tức đột phá Hợp Thể Kỳ…

“Yên tâm, sớm muộn đều có phần!” Lạc Nam véo véo má ngọc của Tần Mộng Ảnh cười cười nói ra.

Ở trước mặt hắn nàng khôi phục dung nhan thật sự, yêu diễm vô cùng…

Chỉ có Hải Linh Lung và Hải U Quỳnh không mấy quan tâm lực chiến, Nhân Ngư vốn là chủng tộc tính cách ôn hòa, các nàng đảm nhiệm vai trò hậu cần của Hậu Cung, chỉ cần dốc lòng giúp thành viên Hậu Cung phát triển là được…

Đúng lúc này, Trúc Nam Cung và Liên Hoa Cung phát sinh chấn động, hai thân ảnh tuyệt mỹ cùng lúc nắm tay nhau hạ xuống…

Nhìn thấy vẻ xinh đẹp của mẫu nữ Bạch Liên Hoa, ánh mắt chúng nữ sáng lên…trách không được phu quân nhà mình tham lam ăn cả cụm…

Tóc bạch kim một ngắn một dài, người thành thục chín mọng, người thanh thuần xinh xắn, cả hai đều cao quý không thể miêu tả, thật là một đôi tuyệt phẩm mẫu nữ…

Mà Hoa Thanh Trúc lúc này cũng âm thầm khiếp sợ trước vẻ đẹp và thực lực của những nữ nhân Hậu Cung, nhất là nữ tử toàn thân màu trắng nhìn qua thánh khiết tuyệt trần kia, lại khiến nàng cảm giác được mối nguy hiểm…

“Bạch Liên Hoa ra mắt các vị tỷ tỷ!” Bạch Liên Hoa lại không suy nghĩ nhiều như vậy, lễ phép hướng chúng nữ hành lễ…

Đối diện dung mạo và khí tràng của chúng nữ, nàng cảm thấy áp lực không hề nhỏ…

“Muội muội không cần khách sáo, đều là người một nhà cả!” Mộc Tử Âm ôn hòa nắm tay Bạch Liên Hoa, nhân tiện mỉm cười chào Hoa Thanh Trúc…

Hoa Thanh Trúc hướng về nàng cùng chúng nữ gật đầu xem như đáp lễ, với vẻ lạnh lùng bên ngoài của nàng, rất khó mở miệng nói lời thân thiết…cùng Cơ Băng và Cơ Nhã có điểm giống nhau.

Diễm Điệp Tình cùng Lý Trúc Loan ánh mắt đăm đăm nhắm vào vòng một của Bạch Liên Hoa, thấy kích cỡ không lớn hơn của mình, nhất thời thở phào một hơi, thân thiết gọi tiểu muội muội…

“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?” Người lên tiếng là Diễm Nguyệt Kỳ, ánh mắt hướng về Hoa Thanh Trúc…

Hoa Thanh Trúc thản nhiên nhìn lại, trong trẻo nói ra:

“Bạch Sa cho người âm thầm truy tìm tung tích phu quân nhưng không được, Dị Thổ đang bị trận pháp rút phần lớn lực lượng để bổ sung vào Cảnh Địa theo định kỳ…về phần lần này nếu nổ ra đại chiến, Hoa gia sẽ đứng về phía Hậu Cung!”

Diễm Nguyệt Kỳ hài lòng nhếch miệng, đó chính là đáp án nàng muốn nghe nhất, ánh mắt nhìn về Hoa Thanh Trúc cũng ôn hòa không ít…

Trong thời gian ngắn thuyết phục Hoa gia đứng lên chống đối Bạch gia là chuyện không hề đơn giản, có thể thấy Hoa Thanh Trúc đã dốc không ít sức trong chuyện lần này…

“Vẫn còn hơn một ngày thời gian, mọi người có thể thư giãn!” Liễu Thi Cầm mỉm cười nói ra.

“Dì nhỏ nói không sai, ta nhớ suối nước nóng chết rồi!” Diễm Hồng Liên nhoẻn miệng cười rạng rỡ, trút bỏ y phục, thân thể mê người trắng nõn chỉ để lại áo yếm và nội khố, muốn tiến đến Cực Lạc Suối…

“Khoan, ta có mấy thứ này cho các nàng!” Lạc Nam kéo Diễm Hồng Liên lại thần bí nói ra.

Chúng nữ nghe hắn có quà, nhất thời ánh mắt tỏa sáng…

“Ten ten ten tèn…” Lạc Nam trong miệng đệm nhạc, đột ngột lấy ra vô số mảnh vải mỏng dính đặt trên mặt cỏ…

Chúng nữ nhìn xuống, nhất thời sắc mặt cả đám đỏ lên như gấc…dù mấy nữ tu luyện Băng hệ lạnh lùng cũng không ngoại lệ…

“Biến thái!”

“Bệnh hoạn!”

Cả đám hung hăng nhìn hắn, trời ạ…y phục gì thế này? Mặc vào xấu hổ muốn chết…

“Các nàng biết cái gì? Đây là đồ tắm nổi tiếng ở Hải Châu, ta phải rất vất vả mới sở hữu để mang về đấy!” Lạc Nam giận dữ hừ một tiếng…

Đống bikini sặc sở đủ loại kiểu dáng này là hắn nhờ Ái Tâm mua với giá cao nhất, chất liệu vải toàn loại hảo hạng, mặc vào như không mặc…



“Thứ này làm sao mặc đây?” Tần Mộng Ảnh cầm lên một cái quần lót chữ T dạng lọt khe, khẽ gắt một tiếng…vô thức khép chặt hai chân…

“Chúng ta không phải nữ nhân lẳng lơ!” Tiêu Thanh Tuyền liếc một bộ bằng vải xuyên thấu, gắt giọng nói ra.

“Quá diêm dúa!” Cơ Băng cầm một cái có nơ con bướm, lạnh lùng nói.

“Cái này đẹp này!” Băng Linh Nhi hai mắt tỏa sáng cầm một bộ vải ren màu xanh nhạt, đúng kiểu dáng yêu thích của nàng.

“Mỗi người mười bộ, đủ mọi kiểu dáng, thoải mái lựa chọn!” Lạc Nam xoa xoa tay cười hề hề, tưởng tượng từng cổ ngọc thể núc níc thịt bỏ đi áo yếm truyền thống mặc vào bikini hiện đại, nhất thời cảm thấy toàn thân ngứa ngáy…

“Quỷ mới lựa chọn!” Yên Nhược Tuyết sẳn giọng, phu quân ngày càng hư đốn.

Chúng nữ cũng quay đầu đi nơi khác, không thèm để ý đóng bikini…

“Các nàng mặc vào không đẹp cứ việc đánh ta…” Lạc Nam bĩu môi, cúi đầu lựa hai bộ áo tắm, phân biệt đưa cho Bạch Tố Mai và Tiểu Sư:

“Hai nàng thay vào cho các nàng ấy lác mắt!”

“Vâng, chủ nhân!” Hai nữ ngoan ngoãn gật đầu, thả người bay vào một tán mây trên Cung Đình Thụ, sột soạt thay y phục…

Chỉ thoáng chốc sau, hai thân ảnh xuất hiện sau đám mây, khiến chúng nữ giật mình…ngay cả Lạc Nam dù biết trước kết quả cũng không nhịn được nuốt nước bọt…

Chỉ thấy Tố Mai trong một bộ áo tắm màu trắng tinh khiết, chất liệu vải mỏng tanh ôm sát lấy cơ thể, gò ngực đầy đặn nay còn cao hơn một bậc, nhìn càng thêm tròn trịa, phía dưới cái bụng trơn nhẵn là đôi chân trần không một khuyết điểm, bờ mông được quần lót khéo léo nâng đỡ, vểnh cao căn đầy…

Tiểu Sư với nét phong tình của mỹ nữ phương Tây, trong một bộ bikini gợi tình màu tím, phần ngực chỉ che đi hai hạt anh đào, lại đem chúng nó ép chặt đầy quyến rủ, quần lót nhỏ xinh lọt vào khe mông, lại khéo léo che kín nơi tư mật, càng tôn lên vẻ đẹp của đôi chân dài miên man bất tận…

Quả thật đẹp và sang chảnh đến không cách hình dung a…

“Cái này…hình như cũng không quá tệ!” Trong đầu chúng nữ đồng loạt xuất hiện ý nghĩ như vậy…

“Tố Mai, Tiểu Sư…hai người có cảm thấy khác lạ hay không?” Diễm Điệp Tình và Lý Trúc Loan không nhịn được hỏi thăm.

“Không a…dễ chịu hơn nhiều so với áo yếm và nội khố vướn víu!” Hai nữ tự tin cười rạng rở, thân hình hoàn mỹ xoay một vòng…

Lạc Nam xém chút phụt máu mũi…

“Thiếp mặc!” Trúc Loan và Điệp Tình đồng thanh hô lên, nhất thời mỗi người chọn lấy mười kiện đồ lót, chạy vào đám mây…

Chỉ chốc lát sau, hai thân ảnh thanh thuần xuất hiện trong đồng phục bơi lội kiểu dáng nữ sinh nhật bản, Lạc Nam điên cuồng chép miệng khen ngợi…

Bạch Liên Hoa và Băng Linh Nhi thấy thế cũng bắt đầu học theo…

Chưa dừng lại ở đó…

Phốc…

Côn Minh Nguyệt không biết từ bao giờ đã sớm biến mất, một lần vừa xuất hiện đã khiến Lạc Nam chính thức phụt máu mũi…

Chỉ thấy cơ thể trưởng thành đầy phong vận của nàng vậy mà diện lấy nội y trong suốt, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai hạt đậu đỏ mê người trên quần vú màu hồng phấn, giữa đôi chân là thảm cỏ xanh thẳm như đại dương mênh mông, kết hợp với gương mặt tuyệt mỹ ẩn chứa nét ngây thơ hồn nhiên…

Quả thật là trí mạng!

“Thế nào?” Lạc Nam khó khăn che lấy mũi, đắc ý nhìn chằm chằm chúng nữ…đối với tầm nhìn đi trước thời đại của các nhà thiết kế tại Hải Châu Đại Lục bội phục đến cực điểm…

“Xem như tạm được…” Yên Nhược Tuyết khẩu thị tâm phi nói một tiếng, cũng chọn lấy mười kiện đồ tắm.

Những nữ nhân tính cách phóng khoáng cũng không ngần ngại hưng phấn lựa chọn…

Chỉ còn dì nhỏ, Tiêu Thanh Tuyền, Cơ Nhã, Cơ Băng và Hoa Thanh Trúc còn ngượng ngùng không tiến đến…

Lạc Nam thấy vậy, đích thân chọn riêng cho các nàng đủ loại kiểu dáng, mang đến đưa tận tay:

“Đều là người một nhà còn ngại cái gì?”

Riêng Tiêu Thanh Tuyền hắn đưa hẳn 20 bộ, nháy nháy mắt với chiếc nhẫn trên tay nàng: “Đợi sau này có được thân thể nhớ mặc cho ta xem!”

“Ngươi là ma quỷ!” Đan Mộng Cơ hừ một tiếng mắng chửi, trong lòng lại xuất hiện cảm giác khác lạ, đáng tiếc nàng không có tim để đập…

Rốt cuộc, ước mơ của Lạc Nam cũng thành hiện thực…nhìn chúng nữ từng người từng người xuyên qua đủ loại kiểu dáng bikini ngâm mình dưới suối nước nóng, hắn cũng cởi trần, nằm trên mặt cỏ tận hưởng yên bình hiếm có…



Tại một hạp cốc thần bí không người biết đến…

Một thân ảnh nhắm mắt khoanh chân ngồi xếp bằng, bên cạnh hắn là vô số xương cốt có thể chất đống thành núi…

Một đầu tóc trắng xỏa tung, thân thể cởi trần, cổ đeo dây chuyền được kết thành từ vô số đầu lâu trẻ nhỏ, tu vi toàn thân thu liễm đến cực hạn, không chút hiển hiện ra ngoài…

Nhưng nếu có người ở đây trông thấy hắn, nhất định sẽ đái ra máu…

Vừa nhìn qua đã biết, tên này là một đại ma đầu giết người như ngóe…

Đúng lúc này, một vùng không gian bên trong hạp cốc chợt trở nên vặn vẹo, khiến ma đầu kia nhàn nhạt mở ra đôi mắt ẩn chứa biển máu vô tận của mình…

Bịch…

Có tiếng âm thanh rơi xuống đất, từ trong vòng không gian rơi ra một lão già trên thân đầy rẫy thương tích, thân thể không trọn vẹn, thảm liệt vô cùng…

Nếu Tần Mộng Ảnh có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này là Lạc Thanh Liệt thành công đào tẩu trong lúc giao chiến với nàng…

“Hửm?” Ma đầu nhìn thấy lão già trọng thương rơi vào nơi của mình, nhất thời phát ra một tiếng ngoài ý muốn…



Lạc Thanh Liệt khó khăn mở mắt, phát hiện mình vậy mà vô tình rơi vào một hạp cốc có người ở, nhất thời mở miệng uy hiếp:

“Lão phu mặc dù trọng thương, nhưng tốt nhất ngươi đừng động vào, bằng không hậu quả không thể gánh nổi đâu!”

Lạc Thanh Liệt biết nếu mình tỏa ra có chút khiếp sợ, chỉ sợ lập tức sẽ bị mất mạng…

“Ồ, ngươi là ai?” Giọng điệu của Ma Đầu khàn khàn hỏi…

“Lão phu chính là Đại Trưởng Lão Lạc gia, nếu ngươi tìm dược liệu cứu ta, ngày sau lão phu sẽ cho ngươi tiền đồ rộng lớn, một bước lên trời!” Lạc Thanh Liệt nén đau đớn toàn thân, bá khí lẫm liệt nói…

“Ngươi xem ta là ai…” Ma đầu khàn giọng, đem mái tóc trắng xóa của mình vén lên…

Lạc Thanh Liệt khó khăn liếc nhìn, nhất thời mở miệng kinh hô, tràn đầy mừng rỡ:

“Thiếu chủ…Lạc Vũ thiếu chủ…”

“Không tệ…” Lạc Vũ mỉm cười quái dị, đem Lạc Thanh Liệt đỡ lên dựa vào vách đá…

“Thiếu chủ, quá tốt rồi…lão phu vậy mà gặp được ngươi!” Lạc Thanh Liệt thở phào nhẹ nhõm, chút lo lắng trong lòng quét sạch…

“Đại trưởng lão, tại sao rơi vào cảnh này?” Lạc Vũ cau mày trầm đục hỏi…

“Chính là…khụ khụ…” Lạc Thanh Liệt ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu, thương thế của hắn quá nặng…

“Đây, uống nó vào!” Lạc Vũ lấy ra một chén nước đỏ rực, bên trong ẩn chứa rất nhiều linh lực…

Lạc Thanh Liệt không chút nghi ngờ uống vào, nhất thời tinh thần phấn chấn không ít, dùng giọng điệu căm hận nói:

“Chính là tiểu súc sinh Lạc Nam và tiện tỳ Diễm Nguyệt Kỳ…”

Hắn đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra, ngay cả việc Lạc gia đã rời khỏi Băng Thiên, trở thành thế lực dưới trướng Thiên Yêu Học Phủ cũng không ngoại lệ…

“Có chuyện như vậy?” Lạc Vũ sắc mặt trầm xuống, trong lòng không vui…

Gia tộc như chó đào tẩu qua đại lục khác nương nhờ, thực lực của kẻ thù trở nên cường đại, đồng minh ngày càng nhiều…lại bái Độ Kiếp Kỳ như Võ Tam Nương làm sư phụ…

Bất quá nghĩ đến thân phận thật sự của mình, Lạc Vũ nhếch miệng khinh thường, chỉ cần có thời gian toàn diện khôi phục, một cái Võ Tam Nương hắn còn không nhìn vào mắt…

“Thiếu chủ, thời gian qua ngươi ở đâu? vì sao trở thành bộ dạng này?” Lạc Thanh Liệt nhìn Lạc Vũ như biến thành một người khác, nghẹn ngào hỏi thăm…

“Ta? đương nhiên là đi tìm con đường để nhanh chóng mạnh hơn, lấy mạng tiểu súc sinh Lạc Nam!” Lạc Vũ cười gằn nói.

Lạc Thanh Liệt trong mắt xuất hiện vẻ tán thưởng, thật tâm nói: “Nếu gia chủ biết được sẽ rất vui mừng!”

“Đúng vậy, ta cũng rất vui mừng vì Đại Trưởng Lão đột nhiên xuất hiện!” Lạc Vũ nhe ra hàm răng trắng bóc…

“Haha, đúng vậy…chắc là số mệnh đi, lão phu phải cảm tạ ông trời cho ta tìm được thiếu chủ!” Lạc Thanh Liệt cảm thán nói.

Lạc Vũ gật đầu, mở miệng cười nói: “Đúng, ta cũng nên cảm ơn ông trời dâng lên một nguồn năng lượng béo bở!”

Sắc mặt Lạc Thanh Liệt đại biến…

Một bàn tay như ưng trảo đã đặt lên đỉnh đầu hắn…vô số tiếng khóc oán than như ngày tàn của thiên địa đột ngột vang lên…

Lạc Thanh Liệt chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình đang bị nuốt chửng, linh lực, máu thịt, không thứ nào bỏ sót…

“Lạc Vũ, lão phu thật tâm tôn trọng ngươi, tại sao lại làm như vậy?” Hắn oán độc rít gào, tê tâm liệt phế…

“Lão già ngươi đã sắp thành phế nhân, giữ lại có tác dụng gì? Chi bằng tác thành cho ta!” Lạc Vũ cười dữ tợn, điên cuồng hút lấy thân thể Lạc Thanh Liệt…

“Lang tâm cẩu phế, lão phu không để ngươi toại nguyện!” Lạc Thanh Liệt gầm rống, linh lực trong đan điền cấp tốc vận chuyển, muốn triển khai tự bạo…

Phụt…

Chỉ là đột ngột một luồng khí lãng dâng lên làm đan điền hắn nát bấy, ý đồ tự bạo hoàn toàn không làm được…

“Chén nước lúc nãy có vấn đề? Lạc Vũ ngươi thật độc a!” Lạc Thanh Liệt câm hận nói một câu, chính thức chết đi…

Không lâu sau đó, nhìn Lạc Thanh Liệt chỉ còn bộ xương cốt nằm trên mặt đất, Lạc Vũ liếm liếm môi ra vẻ thỏa mãn…cảm giác tu vi của mình lại vừa đột phá một bậc...

“Lạc Nam, thật chờ mong thưởng thức máu thịt của ngươi…”



Chúc toàn thể ae ngủ ngon ^^!

...

Bác nào muốn ủng hộ e thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn