“Không sai, là hai phần sính lễ…” Lạc Nam gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ tay.
Như đã an bài từ trước, trên tay Hỏa Lực xuất hiện một cái mâm cự đại, bên trên là các vật phẩm lít nha lít nhất, nhất thời chiếu sáng muốn mù mắt toàn bộ cao tầng Băng Huyền Đế Quốc.
Vụt…
Có âm thanh xé gió truyền ra, tận sâu trong Hoàng Cung đột ngột bay ra một tên Lão già khoác Hoàng Bào, ánh mắt nhìn chằm chằm đống sính lễ, loáng thoáng nuốt nước miếng.
Lạc Nam thấy lão già này nhất thời giật mình, bởi vì người này có diện mạo giống Băng Trường Không đến tận bảy phần, một thân tu vi cũng thâm bất khả trắc, đạt đến Hợp Thể Trung Kỳ.
Xem ra thực lực tổng thể của Băng Huyền Đế Quốc quả thật không kém Bạch Sa Hoàng Triều bao nhiêu, nói không chừng còn vài lão quái chưa ra cũng nên.
“Bái kiến Phụ Hoàng!” Băng Trường Không nhìn lão già vội vàng hành lễ.
“Tham kiến Thái Thượng Hoàng!” Một đám người vội vàng hành lễ, thì ra lão già trước mắt chính là Hoàng Đế đời trước của Băng Huyền Đế Quốc, cũng chính là phụ thân ruột thịt của Băng Trường Không, gia gia chủ Băng Lam Tịch.
Tính luôn Lão Hoàng Đế chính là phụ thân của Thái Thượng Hoàng, một nhà bốn đời rốt cuộc xuất hiện.
“Tiểu tử ngươi hấp tấp cái gì, ngồi xuống!” Lão Hoàng Đế nhìn Thái Thượng Hoàng trừng mắt nhìn, tên này thật làm mất mặt Hoàng thất, không ngờ đã núp rình trộm, thấy sính lễ quá trọng nên xuất hiện một phen.
Mà sính lễ có thể khiến Hợp Thể Trung Kỳ thất thố như vậy, đương nhiên đủ hiểu không tầm thường như thế nào.
Thái Thượng Hoàng rung đùi đắc ý ngồi xuống, nhìn Lạc Nam cười khà khà: “Tiểu tử, tiểu Tịch của chúng ta rất có giá, đừng để lão phu thất vọng!”
Lạc Nam trong bụng thầm mắng, mặc kệ tên già không biết xấu hổ này, hắn hướng Hỏa Sơn gật đầu ra hiệu.
Hỏa Sơn gật đầu, trầm giọng hô:
“Sính lễ dâng lên Nguyễn gia gồm có: 200000 Cực Phẩm Linh Thạch, 50 kiện Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, 20 bộ công pháp Thiên Cấp Cực Phẩm, 6 kiện Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo, 6 bộ công pháp Linh Cấp Cực Phẩm”
Hít…
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi một lần nữa nghe đến sính lễ dành cho Băng Lam Tịch cùng Băng Linh Nhi, toàn trường buộc phải hít sâu một hơi.
Nguyễn Khiêm nghe thấy sính lễ dâng lên cho Nguyễn gia, nhất thời lảo đảo sắp ngã, kích động đến không đứng vững khiến Băng Dũng vội vàng lao đến đỡ lấy ông ngoại.
Ánh mắt Băng Dũng tràn ngập nóng bỏng và cảm động nhìn về bóng lưng Lạc Nam, hắn hiểu vì sao sính lễ này lại dâng lên cho Nguyễn gia trước nhất.
Nếu sính lễ dâng lên cho Hoàng Thất, như vậy có đến lượt Băng Dũng hắn sử dụng hay không vẫn còn chưa biết.
Nhưng Nguyễn gia là nhà ngoại của hắn, ông ngoại lại đối với tỷ đệ hai người cực kỳ chiều chuộng, đống sính lễ này dâng lên Nguyễn gia đồng nghĩa Băng Dũng hắn có thể tùy ý sử dụng bất cứ vật mình cần mà không cần nhìn sắc mặt của mấy lão già trong Hoàng Thất.
Nói tóm lại, nói là sính lễ đưa cho Nguyễn gia, kỳ thật là gián tiếp tặng cho thằng em vợ Băng Dũng, chẳng trách trước đó gặp mặt tỷ phu chưa từng tặng mình lễ vật, Băng Dũng còn cho rằng Lạc Nam không thích mình, thì ra đã có tính toán từ trước.
Mà lúc này, nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập đến từ bốn phương tám hướng, rất nhiều kẻ đang không nhịn được bọc phát ánh mắt tham lam thèm thuồng…
Bách Hoa Tông vì thực lực không đủ mạnh, khi tuyên truyền tin tức về sính lễ ra ngoài cũng khôn khéo đem các vật phẩm đạt đến Linh Cấp giấu đi, vì thế dù sở hữu nhiều đồ Thiên Cấp cùng Y Phục các loại, hầu như không có người đánh chủ ý đến các nàng.
Vì Thiên Cấp đã phần chỉ có sức hấp dẫn với Luyện Hư Kỳ tu sĩ mà thôi, tu luyện đến Hợp Thể rất ít người đem Thiên Cấp đặt ở trong mắt. Huống hồ nơi đó còn có bóng dáng Võ Tam Nương che chở, chấn nhiếp lòng tham của con người.
Nhưng Nguyễn gia thì khác, Nguyễn gia sở hữu đống vật phẩm quý giá như vậy chính là đạo lý mang ngọc có tội, mặc dù đánh cướp Nguyễn gia có thể đắc tội Lạc Nam, nhưng đứng trước sự hấp dẫn của đám vật phẩm Linh Cấp Cực Phẩm, rất nhiều người sẳn sàng liều lĩnh một phen.
Lạc Nam đã quyết định công khai sính lễ tặng đến Nguyễn gia, đương nhiên có tính toán từ trước, chỉ thấy hắn nhìn về phía Nguyễn Khiêm, mở miệng cười hỏi:
“Hỏa Lực và Hỏa Sơn ngày sau sẽ gia nhập Nguyễn gia, trở thành khách khanh trưởng lão, toàn lực trợ giúp ngoại công và Băng Dũng phát triển gia tộc, không biết ý của người như thế nào?”
“Thật…thật sao?”
Nguyễn Khiêm nghe vậy nhất thời cảm giác mình sắp lên tiên, được hai vị Hợp Thể cường giả gia nhập trong tộc, hơn nữa còn không lo bọn hắn sẽ phản bội, nhất thời lệ nóng doanh tròng lắp bắp hỏi.
“Tự nhiên là thật, sắp tới Lam Tịch cùng Linh Nhi sẽ theo tiểu tử về Băng Thiên, ta đương nhiên phải lo cho Nguyễn gia chu toàn!” Lạc Nam gật đầu khẳng định.
Hậu Cung toàn là nữ nhân, để ông cháu Hỏa Lực mãi đi theo cũng không tiện, chi bằng an trí nơi ăn chốn ở cụ thể cho bọn hắn phát triển, nếu làm tốt ngày sau Lạc Nam sẽ trọng thưởng.
Băng Lam Tịch cùng Băng Linh Nhi trái tim như bị hòa tan, cả người tựa sát vào lòng hắn trong ánh mắt ngưỡng vọng của Băng Phỉ Phỉ.
Nhìn thấy tình cảnh này, đám người nhất thời thở dài một hơi, biết thời đại của Nguyễn gia đã tới, có Hỏa Lực và Hỏa Sơn trấn thủ…ai còn đám động vào Nguyễn gia chính là muốn chết, trừ khi Hợp Thể Viên Mãn hoặc Độ Kiếp ra tay. Nhưng tỷ lệ này rất thấp, dù sao đạt đến cấp bậc đó, Linh Cấp Cực Phẩm không mấy hiếm lạ rồi.
Đám người âm thầm hoảng sợ nhìn bóng lưng Lạc Nam, tất cả đều nằm trong tính toán của thanh niên này, Nguyễn gia quật khởi…thế không thể đỡ.
Mà có Nguyễn gia toàn lực phò tá, Băng Dũng muốn không chiến thắng trong lần tranh đoạt Thái Tử cũng khó khăn.
Ngày sau Băng Dũng lên ngôi nắm giữ Hoàng Thất, Nguyễn gia lại là gia tộc mạnh nhất Đế Quốc, cả hai thế lực đều tận trung với Lạc Nam…
Như vậy Băng Huyền Đế Quốc có khác nào vật trong túi Hậu Cung?
Không hổ là yêu nghiệt, Cuồng Bạo Nữ Vương chi đồ, Hậu Cung Chi Chủ a, tính toán của hắn lộ rõ ra đó, dù ngươi nhìn thấu vẫn không nhịn được mà đâm đầu vào.
Dương Quốc cùng Vũ Hà nhìn nhau, quyết tâm ôm bắp đùi Băng Dũng, nhất định phải đem nữ nhi gả cho Tứ Hoàng Tử, ngày sau nói không chừng có thể theo Nguyễn gia lăn lộn thật khá.
Băng Dũng không biết là Lạc Nam lấy mất tỷ tỷ hắn, lại vô tình mang đến cho hắn hai vị thê tử trong tương lai.
“Còn sính lễ của Hoàng Thất chúng ta?” Thái Thượng Hoàng một mặt tham tài nói, hắn đối với những vật khác nhu cầu không lớn, chỉ hứng thú với hàng Linh Cấp Cực Phẩm, hy vọng Lạc Nam cho nhiều một chút.
Ngay cả Lão Hoàng Đế lúc này cũng bắt đầu động tâm, đạt đến cảnh giới như hắn, Hoàng Thất nằm trong tay ai đều không trọng yếu, chỉ cần người đó mang huyết thống hoàng gia và họ Băng là được, cái hắn ham muốn chính là những thứ có thể giúp tu vi của mình tiến xa hơn, kéo dài tuổi thọ.
“Sính lễ đến Hoàng Thất chỉ có một kiện!” Hỏa Sơn thay Lạc Nam trả lời.
“Một kiện?” Thái Thượng Hoàng cùng Lão Hoàng Đế hai mặt nhìn nhau, nhất thời râu ria dựng thẳng hung dữ liếc Lạc Nam, ngươi thiên vị vừa vừa phải phải thôi, một kiện so với một đống của Nguyễn gia, làm sao bọn hắn phục?
“Không sai, một kiện Chân Cấp Hạ Phẩm Công Pháp Băng Hệ!” Hỏa Sơn thích thú cười tỉm tỉm, giọng điệu tràn ngập tự hào.
“Cái gì?”
Lão Hoàng Đế cùng Thái Thượng Hoàng nhất thời nhảy dựng, sắc mặt chuyển biến một trăm tám mươi độ, mà Băng Trường Không đám người cũng vội vàng biến sắc.
Đám quần thần chỉ cảm thấy đây là một ngày điên cuồng trong đời bọn hắn, bất quá đối với tương lai của Băng Huyền Đế Quốc lại tràn ngập chờ mong.
“Thế nào? Hoàng Thất đối với sính lễ này không hài lòng?” Lạc Nam thản nhiên hỏi.
“Hài lòng, hài lòng chết đi được!” Lão Hoàng Đế cười ha hả, trong mắt lấp lóe tinh quang, cảm giác tất cả hy sinh của mình rốt cuộc đáng giá, hy sinh Lâm gia, hạ mình trước tiểu bối như Lạc Nam đều đáng giá, chỉ vì một kiện Chân Cấp công pháp quá mức khủng bố rồi.
Có công pháp này, hắn tin tưởng mình có thể tiến một bước đạt đến Hợp Thể Viên Mãn, về phần Độ Kiếp thì không dám nói trước.
Hỏa Sơn tự tay giao một mảnh ngọc bội lạnh như băng khiến không gian đang nứt vỡ lách tách đưa cho Lão Hoàng Đế.
“Công Pháp dạng tin tức lưu trong Ngọc Bội? nói vậy chỉ một người có thể tu luyện?” Thái Thượng Hoàng nhất thời ủ rủ nhìn Lạc Nam.
“Không sai, đó là sính lễ cho Hoàng Thất, về phần người nào tu luyện công pháp do các vị tự mình phân chia!” Lạc Nam cười xấu xa.
Cho mấy tên già này tranh đoạt đến vỡ đầu chính là mục đích lý thú của hắn.
Băng Trường Không âm thầm ảo não, hắn biết không thể nào tới lượt mình, âm thầm nghĩ ngày sau hướng Băng Dũng xin xỏ một Linh Cấp Cực Phẩm công pháp cũng không tệ.
“Tiểu tử ngươi quá ác, ta dù gì cũng là gia gia của Tiểu Tịch, sắp tới chính là gia gia của ngươi, không thể cho thêm sao?” Thái Thượng Hoàng nhìn Lạc Nam ảo não.
Lạc Nam ra vẻ khó khăn nhún vai: “Chân Cấp cũng không phải rau cải trắng, ta phải năn nỉ sư phụ rất lâu mới được cho đấy!”
Hắn đem mọi công lao quy lên đầu Võ Tam Nương.
Đám người nghe vật âm thầm đồng ý, chỉ có vị Hiệu Trưởng của Thánh Linh Học Phủ kia mới tích xúc hùng hậu như vậy, để Lạc Nam mấy lần mang ra sính lễ điên cuồng.
“Được rồi, trẫm đại diện Băng Huyền Đế Quốc chấp nhận hôn sự của ngươi và Lam Tịch hai nữ, ngày bái đường thành thân tự người trẻ các ngươi lựa chọn!” Lão Hoàng Đế trầm thấp nói ra.
Lạc Nam nghe vậy hài lòng mỉm cười, cảm giác hai nữ nắm tay hắn chặt hơn một chút trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Chúng nữ Hậu Cung cần đến tận nhà cầu hôn đa phần đều đã làm xong, mấy nữ còn lại số phận không được tốt, không có nhà để về thì hắn sẽ dùng cả đời để bù đắp những thiếu sót trong lòng các nàng…
Lần này phân chia sính lễ, có lẽ Lý gia của Lý Trúc Loan là ít nhất…nhưng với thực lực của bọn hắn có đưa ra hàng quá cao cấp cũng không dùng được, chi bằng từ từ phát triển không cần phải vội.
Sính lễ đến Bách Hoa Tông hỏi cưới tứ nữ và Băng Huyền Đế Quốc hỏi cưới nhị nữ xem như ngang nhau, về phần Hoa gia sính lễ nhìn qua cảm thấy cực ít, nhưng chỉ có Hoa Thanh Trúc mới biết rằng bên trong Nhẫn trữ vật của Cực Băng Ma Quân để lại sở hữu gia tài kinh khủng như thế nào, chỉ xét riêng pháp bảo mà kẻ này tích lũy cả đời đã vượt qua đồ vật lần này Lạc Nam đưa cho Nguyễn gia.
Lạc Nam giao toàn bộ Nhẫn của Cực Băng Ma Quân cho nàng, Hoa Thanh Trúc đã tràn đầy mãn nguyện, muốn hắn giữ bí mật để Hoa gia âm thầm lặng lẽ phát triển, dù sao Hoàng Sa Đại Lục ở chốn xa xôi, lại ở trên địa bàn của Huyền Hoàng Học Phủ cùng Đan gia, điệu thấp một tí cũng tốt.
“Tiểu tử, chúng ta còn Ngũ công chúa a, trẫm đem nàng cũng gả cho ngươi, chỉ một Công Pháp Chân Cấp Hạ Phẩm nữa thôi!” Thái Thượng Hoàng vẫn không cam tâm hai bàn tay trắng, ánh mắt hắn sáng quắt nhìn qua Băng Phỉ Phỉ, lại hướng Lạc Nam mở miệng đề nghị, tên này muốn đột phá sắp điên rồi.
Lão Hoàng Đế nghe vậy ánh mắt có chút ý động, không lên tiếng phản đối.
Ánh mắt Băng Phỉ Phỉ xuất hiện một tia lạnh lùng, nàng mặc dù muốn câu dẫn Lạc Nam, nhưng rất ghét cảm giác bị đem ra làm vật trao đổi như vậy.
Lạc Nam cũng âm thầm thở dài một hơi, quả nhiên vẫn là nhà đế vương vô tình a, vì một kiện công pháp mà lão già này sẳn sàng đem cháu gái hai tay dâng lên cho hắn.
“Ta thật sự không còn Chân Cấp Công Pháp, dù có còn cũng sẽ không lấy ra, vì Phỉ Phỉ không phải công cụ để các ngươi đem ra giao dịch!” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt Thái Thượng Hoàng bình thản nói ra.
Băng Phỉ Phỉ thân thể kịch chấn, nhìn vẻ mặt tự hào của Băng Lam Tịch và sự chân thành của Lạc Nam, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao tình cảm hai người khăng khít như vậy.
“Tiểu Nam, lần này theo chàng về Băng Thiên…mặc dù có Linh Nhi bồi bạn nhưng thiếp vẫn thấy cô đơn, mời Phỉ Phỉ đi cùng có được không?” Băng Lam Tịch chợt nắm tay hắn đề nghị, trong giọng điệu có một chút khẩn cầu.
Nàng dùng từ “mời”, có nghĩa là Băng Phỉ Phỉ có quyền từ chối.
Trước đó Băng Lam Tịch còn có phần lưỡng lự có nên tác hợp cho Ngũ muội cùng phu quân của mình hay không, nhưng khi thấy Hoàng Thất sẳn sàng mang Băng Phỉ Phỉ ra trao đổi cùng một kiện công pháp, rốt cuộc hạ quyết định.
Bất chấp tất cả, nàng không thể để ngũ muội trở thành công cụ của hôn nhân lợi ít được, hy vọng khi Băng Dũng lên ngôi…có thể đem thực trạng tàn khốc đặt lợi ít lên hàng đầu của nhà đế vương xóa bỏ.
Lạc Nam nhận ra ý cầu trong lời nói của Lam Tịch, lại nghĩ đến số phận của Băng Phỉ Phỉ nếu ở lại Băng Huyền Đế Quốc, nhất thời tiến đến ôn nhu nói:
“Phỉ Phỉ, ta và Lam Tịch muốn mời nàng đến Băng Thiên du ngoạn một phen, không biết nàng thấy thế nào?”
Băng Phỉ Phỉ ánh mắt phức tạp nhìn về Băng Lam Tịch, thấy Tam tỷ dùng ánh mắt cổ vũ nhìn mình, không biết vì sao trong lòng lại tràn ngập cảm giác như bị thương hại, cuối cùng hơi lạnh nói ra:
“Ta sẽ cân nhắc!”
“Ta chờ nàng!” Lạc Nam không tức giận, chỉ gật đầu nói một câu như vậy.
“Nam nhân đáng ghét này, cầu ta một tiếng không được sao?” Băng Phỉ Phỉ trong lòng u oán, chỉ cần hắn năn nỉ nàng một chút, nàng lập tức đồng ý mà.
Đúng là bụng dạ nữ nhân.
Băng Lam Tịch thấy cảnh này, quyết định dù lần này có bắt cóc cũng phải mang nha đầu này đi theo.
Mà trong bầu không khí có phần lúng túng, chỉ thấy Đại Hoàng Tử mang theo Nhị Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử bước ra, chắp tay hướng toàn trường một vòng, nghiêm túc mở miệng, lớn tiếng nói:
“Bẩm các đời Hoàng Đế, chúng ta tự nhận thấy khả năng bản thân yếu kém, không đủ khả năng đảm nhiệm trọng trách Thái Tử, xin được chủ động rút lui khỏi tranh đấu lần này, hy vọng được mọi người chấp thuận!”