Con Đường Bá Chủ

Chương 502: Đại nạn hàng lâm


Huyết Hoàng Địa vừa xuất hiện, bầu không khí nhất thời toàn bộ thay đổi…

Vốn là trước đó phe cánh Tu Chân giới Việt Long Tinh còn có khúc mắc không hài lòng lẫn nhau lúc này toàn thể quay đầu, dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Huyết Hoàng Địa…

Các thế lực Tu chân giới có thể đối nghịch, có thể căm hận, có thể muốn giết lẫn nhau…nhưng bọn họ càng muốn nhiều hơn là diệt trừ Huyết Hoàng Địa.

Bởi lẽ suy cho cùng dù các thế lực tại Việt Long Tinh tranh đấu như thế nào thì cũng được xem như mâu thuẫn nội bộ, cả bọn đều dùng chung Linh Lực, hít chung một bầu linh khí…

Còn Huyết Hoàng Địa là lũ ngoại lai, là kẻ muốn gieo rắc giết chóc lên toàn Tinh Cầu, bọn hắn tu luyện là máu huyết, bọn hắn là kẻ thù chung...

Tu Chân Giới mặc dù thường xảy ra các cuộc tranh đấu lớn nhỏ không ít, nhưng số sinh mạng chết đi so với từ khi Huyết Hoàng Địa xuất hiện ngay cả một phần cũng không đến…

Bất quá…đội hình Huyết Hoàng Địa biểu hiện lúc này, quả thật quá mức phô trương…

Gần ba mươi tên Độ Kiếp Huyết Sứ mang theo Huyết Sát Cương Thi, chưa kể Huyết Tướng và Huyết Vệ số lượng đông đảo…

Đứng trước cổ lực lượng hùng hậu này của Huyết Hoàng Địa, sắc mặt đám người trở nên nặng nề, bất quá quyết tâm liều lĩnh diệt trừ càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Không liều mạng diệt trừ thì có thể làm gì? đầu hàng sao? chỉ sợ ngươi vừa đầu hàng đã lập tức trở thành máu huyết trong bụng bọn hắn…

Để tự bảo vệ bản thân cũng như người thân của mình, cách duy nhất là đem Huyết Hoàng Địa nhổ bỏ tận góc.

Trong lúc rất nhiều cường giả Tu Chân Giới suy nghĩ miên mang, một tên Tứ Tâm Huyết Sứ đã tiến lên một bước, ánh mắt mang theo ngông cuồng không ai bằng, chế giễu mở miệng:

“Huyết Hoàng Địa chúng ta không xâm chiếm các ngươi thì nên biết hưởng phúc, ai cho các ngươi lá gan tìm đến chúng ta?”

“Câu này lão nương phải hỏi mới đúng, là ai cho các ngươi lá gan xâm chiếm Việt Long Tinh? Lần trước bị đánh chạy như chó chưa sợ sao?” Võ Tam Nương lười biếng ngáp một cái, thản nhiên hỏi ngược lại…

Tên Tứ Tâm Huyết Sứ vừa lên tiếng chính là một trong hai kẻ muốn đột kích Bình An Thành.

“Hừ, không giết được ta nên cay à? Đừng tưởng Hậu Cung xuất hiện thêm một đám Độ Kiếp thì đắc ý vong hình, các ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng! vĩnh viễn sẽ không hiểu bầu trời bên ngoài rộng lớn bao nhiêu!” Tên Huyết Sứ cười lạnh, ngạo nghễ phản bác nói.

Một đám Huyết Hoàng Địa nghe vậy ngẩng cao đầu, bên trong mắt tràn ngập sự ưu việt và kiêu ngạo.

Bởi vì bọn hắn vốn đến từ thế giới cấp cao hơn, có thể đột phá đến Bán Tiên, Chân Tiên các loại…mà Việt Long Tinh trong mắt người Huyết giới chỉ là vùng man di, ngay cả thôn quê cũng không tính, chỉ biết rằng Độ Kiếp Viên Mãn là cường giả lợi hại nhất.

“Chân Tiên lão nương đều chiến qua, ở trước mặt lão nương ra vẻ thanh cao? Muốn chết sao?” Võ Tam Nương lạnh nhạt hỏi, dùng ánh mắt nhìn một đám ngu ngốc xem Huyết Hoàng Địa.

“Cái này…” Từ trên xuống dưới Huyết Hoàng Địa trợn má há hốc mồm, bọn hắn không thể nào nghĩ rằng tại Tu Chân Giới sẽ có người biết nhiều đến như vậy, còn nói toẹt ra cảnh giới cao nhất của Huyết giới…

Phải biết điều tra ở Việt Long Tinh trong thời gian dài, bọn hắn đều cho rằng người ở Tu Chân Giới đa phần không biết gì nhiều về đẳng cấp bên trên Bán Tiên, nào ngờ Võ Tam Nương chỉ một câu liền vạch trần, đem một chút ưu việt thường thấy của đám Huyết Hoàng Địa chính thức phá diệt.

“Chân Tiên?”

Quả nhiên không phải ai cũng có kiến thức như Võ Tam Nương, một đám tu sĩ Việt Long Tinh sau khi nghe đối thoại giữa mấy người, ánh mắt trở nên mơ màng không rõ, bắt đầu nghi hoặc lên, bọn hắn chỉ biết theo ghi chép của cổ tịch, sau khi vượt qua Độ Kiếp sẽ có thể thành Bán Tiên, về phần trên Bán Tiên gọi là cái gì thì hoàn toàn không biết.

“Hừ, Võ Tam Nương…ta không biết ngươi vì đâu may mắn biết được chút thông tin, nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý khoác lác, chiến Chân Tiên? Chỉ bằng ngươi?” Đám Huyết Sứ cười gằn không thôi, bọn hắn có đủ giả thuyết để kết luận Võ Tam Nương khoác lác.

Bởi vì muốn chiến với Chân Tiên, không phải một nơi như Việt Long Tinh có thể diễn ra.

“Lão Nương không muốn tiếp tục nói nhảm, chiến đi!” Võ Tam Nương chính thức mở màn cục diện, hư ảnh Nham Tượng Trọng Viêm gào thét mà ra, một vùng lửa đỏ đem trọng lực gia tăng đến đỉnh điểm, hai tên Huyết Sứ không kịp đề phòng nhất thời bị ấn xuống lòng đất.

Võ Tam Nương cười gằn đứng trên cao, một chiêu Phân Chia Thiên Hạ từ bên trên đạp xuống…

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Cảnh tượng thô bạo nháy mắt thắp lên sự sục sôi trên chiến trường, vô số cường giả Tu Chân Giới cùng toàn thể Huyết Hoàng Địa chính thức bạo tạc lực lượng, tự tìm thấy đối thủ cân sức của mình, lao đầu vào chiến…

Chỉ trong nháy mắt đại chiến bùng nổ, đã có sinh mạng ngã xuống, trong hỗn chiến có thể sống sót được phải tự xem bản lĩnh của mình…

Hậu Cung chúng nữ hung hãn không chịu nổi, tu sĩ Huyết Tộc đồng cấp ở trước mặt các nàng hoàn toàn không đủ đánh, buộc bọn chúng phải nhao nhao liên thủ, hoặc lấy tu vi cao hơn đối kháng…

Mà những thế lực khác cũng không cam lòng chịu yếu kém, muốn chứng minh cho Huyết Hoàng Địa thấy bọn hắn không phải kẻ yếu mềm dễ bắt nạt.

Trong đó Thiên Cơ Điện quỷ dị khó lường nhất, một đám chỉ dùng Hồn Kỹ công kích, dù là Huyết Hoàng Địa thủ đoạn quỷ dị cũng liên tục trúng chiêu, sức sát thương của Hồn lực là vô cùng lớn.\

Luyện Hư, Lục giai yêu thú chiến Huyết Vệ.

Hợp Thể, Thất Giai chiến Huyết Tướng.



Độ Kiếp, Bát giai chiến Huyết Sứ.

ĐÙNG.

Trong lúc đại chiến chưa kịp lâm vào cao trào, một tiếng nổ tung bất chợt oanh động trời xanh, không gian băng liệt, một cuộc đại chấn bất chợt bao phủ toàn bộ Việt Long Tinh, đem cả tinh cầu rung lên lẩy bẩy…

“Chuyện gì xảy ra?” Vô số tu sĩ dừng lại chiến đấu, bất kể là Việt Long Tinh hay Huyết Hoàng Địa, cả đám đều cảm thấy khó hiểu trước cơn chấn động vừa rồi…

Khảo gia hai vị lão tổ cùng Thiên Cơ Điện Chủ bất ngờ đưa mắt nhìn nhau, nhận thấy trong mắt đối phương một tia bất an…

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không để mọi người lấy lại bình tĩnh, bên trên bầu trời Việt Long đột ngột xuất hiện vô số Trận Văn Huyền Ảo, mang theo khí thế chí cao vô thượng…

“Trận Pháp? Tại sao lại có Trận Pháp kinh khủng như thế hiện lên giữa bầu trời?” Hoa Ngọc Phượng, Huyết Trận Sứ cùng Bách Vô Sinh sắc mặt đồng loạt đại biến.

Cái Trận Pháp cự đại thần bí mà nguy hiểm kia, ba người trong lòng cùng lúc tự hỏi bản thân không thể nào bố trí được đại trận như vậy, khắp Việt Long Tinh nơi nơi chỉ cần nhìn lên bầu trời, đều sẽ nhìn thấy Trận Pháp đang được hình thành, thế không thể đỡ…

“Mau…mau hủy trận pháp! Bằng không Việt Long nguy rồi!” Hai vị Khảo gia tiền bối rung giọng hô, thu lại công kích đang nhắm vào hai gã Huyết Sứ, thân ảnh già nua hoảng hốt nhìn lên cái Cự Trận giữa bầu trời.

Diễm Nguyệt Kỳ cùng Hoa Thanh Trúc nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, như nghĩ đến điều gì…không nói hai lời chính là phi thân mà lên, vô tận hỏa diễm hoàng kim cùng băng giá xanh thẳm phá không mà ra…

Kim Ô Thánh Hỏa.

Phượng Hoàng Thiên Băng.

Hai loại lực lượng bá đạo đến từ hai chủng tộc thần thú, uy thế vừa ra đã khiến một đám cường giả đỉnh cao biến sắc, toàn lực hướng về cự đại trận pháp kia công tới…

Trước băng hỏa lưỡng trọng thiên mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, nhưng khi đánh vào cái Trận Pháp cự đại kia lại như hòn đá ném vào đại dương, chỉ tạo nên một con sóng nhỏ không đáng chú ý…

“Ực…”

Đám người hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể nuốt lấy nước bọt khô khóc, dù là Huyết Hoàng Địa đám người giờ phút này cũng đang âm trầm bất định…

Bọn hắn có kiến thức hơn xa Việt Long Tinh, lúc này đã và đang nghĩ đến một loại khả năng hy hữu…

“Người bố trí trận pháp này, tu vi vượt xa chúng ta quá nhiều!” Diễm Nguyệt Kỳ cùng Hoa Thanh Trúc liếc nhau, đồng loạt đưa ra kết luận.

Vô số ánh mắt nhìn về phía Bách Vô Sinh, Hoa Ngọc Phượng, Huyết Trận Sứ…bởi đây là ba vị Chiến Trận Sư lợi hại nhất trên Chiến Trường…

“Kẻ bày trận này thủ đoạn thông thiên, chúng ta kém quá nhiều!” Bách Vô Sinh cười khổ nói.

Ngay cả một người luôn ngông cuồng như Huyết Trận Sứ lúc này cũng bất lực gật đầu…

Hoa Ngọc Phượng cắn chặt cánh môi không nói, nhưng vẻ ngưng trọng trên mặt nàng cũng đã thể hiện đáp án rồi.

“Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Bố trận đến Việt Long Tinh chúng ta làm gì?” Thiên Vạn Bảo hít sâu một hơi, bản năng cường giả đứng đầu cho hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt.

“Thiên Đạo Chi Tử vẫn chưa ra mặt, đại nạn đã hàng lâm!” Thiên Cơ Điện đám người sắc mặt hết sức khó coi.

“Toàn bộ tập hợp!” Liễu Ngọc Thanh sắc mặt dị thường nghiêm nghị, mặc kệ trận chiến với Huyết Hoàng Địa, ra hiệu chúng nữ trở về bên cạnh liên kết thành một khối…đề phòng nhìn chằm chằm lên không…

“Cảm giác này…hết sức bất an!” Man Kiều bên trong cơ thể Võ Tam Nương nhàn nhạt lên tiếng.

Võ Tam Nương siết chặt nắm tay, cảnh tượng bị cẩm y thanh niên toàn diện áp chế tại Man Hùng Mộ Địa như thước phim quay chậm lướt ngang đầu nàng, đến sau cùng càng là dùng đến Tử Môn vẫn không thể đối kháng.

Tại một góc trong đất trời, Ma đứng một thân một mình, áo choàng đen không gió tự bay, nhìn Cự Đại Trận Pháp trên thiên không bất chợt như đại môn hé mở, một âm thanh nhỏ nhẹ phiêu lãng theo làn gió:

“Trận Pháp vượt giới sao? nhìn biểu hiện này…đầu bên kia hẳn là một cái Tiểu Tiên Giới! cũng tốt, áp lực càng lớn…ta sẽ trưởng thành càng nhanh!”

Chỉ tiếc không ai nghe thấy lời nói của nàng, nếu không chắc hẳn cả kinh rớt cằm xuống đất.

Trong góc tối đen kịch, Lạc Vũ một mái tóc bạc trắng xóa ngẩng đầu, tròng mắt lấp lóe hết sức quỷ dị, khóe miệng cong lên:

“Khốn kiếp thật, cái Việt Long Tinh này thật xúi quẩy, không ngờ trở thành gia súc trong mắt một cái Tiểu Tiên Giới, trận pháp này ít nhất cũng là một tên Ất Cấp Chiến Trận Sư bố trí…cũng tốt thôi, nếu có thể âm thầm ngư ông đắc lợi, đây nói không chừng sẽ là đại vận của bổn tọa!”



Trong lúc toàn thể tinh cầu chú ý, cự đại trận pháp triệt để hình thành giữa hư không, như một cái miệng thái cổ hung thú khổng lồ dần dần hé mở…



“Hahaha, Lục Lang ta đến rồi đây, hỡi các sinh linh hèn mọn hãi rung rẩy đi!”

Giữa cửu thiên thập địa, một tiếng cười to càn rỡ vang lên, vài thân ảnh từ cự đại trận pháp lao vọt ra ngoài, chính thức hàng lâm Việt Long Tinh…

Chưa dừng lại ở đó, lần lượt là từng thân ảnh xuyên qua cự đại trận pháp, không nhanh không chậm…chỉ là trên mặt mỗi người đều treo lấy một loại kiêu ngạo không ai bì nổi, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống sinh linh…

Khiến tu sĩ Việt Long Tinh sắc mặt đại biến chính là, đám người này vừa mới xuất hiện, không nói hai lời chính là điên cuồng tỏa ra thần thức, vừa phát hiện sinh mạng sống trên Việt Long Tinh đã như đồ tể lao tới, điên cuồng công kích, thu gặt sinh mạng…

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy kẻ này rốt cuộc là ai? Bọn hắn từ đâu đến?”

Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu một đám tu sĩ, biến cố quá mức đột ngột khiến bọn hắn hoàn toàn hãi hùng, dù là Huyết Hoàng Địa hay Việt Long Tinh cũng không ngoại lệ…

Lục Lang tự cho bản thân là thiên tài, đương nhiên sẽ không nóng vội bọp chợp tranh thủ thời cơ như đám người khác, trái lại âm thầm chờ đợi Lục Bích xuyên qua, trong lúc đó Thần Thức đảo quanh một vòng, nhất thời ánh mắt triệt để sáng lên:

“Ồ? Nơi này có đông đảo con mồi như vậy? lễ hội của động vật sao?”

Không thể nghi ngờ, Lục Lang đã chú ý đến chiến trường tại Huyết Hoàng Địa.

Hắn không kịp chờ đợi Lục Bích xuất hiện nữa, hô hấp đã trở nên dồn dập…bởi vì Lục Lang nhìn thấy một đám nữ nhân như hoa như ngọc tụ hợp cùng một chỗ, mỗi người so với Lục Bích trong mộng của hắn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, quả thật khó có thể tin tưởng.

“Làm sao có thể? Con mồi cũng có thể sinh ra đẹp đẽ đến như vậy?” Lục Lang chuyển đổi ý niệm từ săn giết thành chơi đùa…

Hắn cảm thấy nếu mình có thể ngủ một đám này, so với đạt thành tích cao tại Thí Luyện Thiên Tài còn sung sướng hơn.

Nghĩ là làm, Lục Lang cao cao tại thượng xé không mà đến, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh toàn trường một vòng, ngạo nghễ nói:

“Giống đực toàn bộ tự sát, nữ lưu lại làm tình nô!”

“Ở đâu ra thằng oát con? Chết cho lão phu!” Một tên Tam Tâm Huyết Sứ thấy kẻ này ngông cuồng như vậy làm sao có thể nhịn?

Hắn há mồm phun ra Huyết Châu, vô số Huyết lực lượng ngưng tụ, tay cầm Huyết Châu như thái sơn áp đỉnh hướng đầu não Lục Lang nện đến…

“Ồ? Sử dụng Huyết Lực sao?”

Đối với công kích của Tam Tâm Huyết Sứ, Lục Lang chế giễu ồ lên một tiếng, khóe môi cười lạnh khinh thường, bàn tay vừa nhấc, một cổ lực lượng chí cao bất chợt ngưng tụ, hóa thành gió lốc ngập trời, nhẹ nhàng vỗ đến thanh Huyết Châu đang hạ xuống…

RĂNG RẮC…

Trong ánh mắt hoảng hốt của tất cả mọi người, viên Huyết Châu tưởng chừng cao cấp của vị Huyết Sứ hoàng toàn không chống đỡ được một kích, vỡ vụn giữa không trung.

Huyết Lang cười nhạt, Phong Tiên Lực gia trì vào đôi chân, hung hăng hướng vị trí trái tim tên Tứ Tâm Huyết Sứ đạp mạnh.

Tốc độ quá mức kinh khủng, Huyết Sứ muốn né tránh nhưng không thể làm được, thực lực hai bên không cùng một tầng thứ…

ĐÙNG…

Âm thanh bạo tạc vang lên, Huyết Sứ thân hình như một làn mưa máu chính thức nổ tung, chết đến không thể chết lại…

XOẸT XOẸT XOẸT…

Mà như cảm ứng được động tĩnh nơi này, hàng loạt thân ảnh xuống từ cái trận pháp kia phá không mà đến, nam có nữ có, tất cả đều là người trẻ tuổi, nhìn Lục Lang cười cười:

“Lục Lang đại ca, phát hiện một đám mồi ngon như vậy sao không chia sẽ cho chúng ta?”

Trong lúc nhất thời, một cổ khí lạnh lan tràn khắp cõi lòng tất cả mọi người, cảm giác bị người khác dùng ánh mắt như xem con mồi thật sự không dễ chịu.

Võ Tam Nương lôi kéo chúng nữ dí sát lại gần mình, bí mật truyền âm:

“Kẻ này sử dụng, chính là Tiên Lực!”

Chúng nữ nghe vậy ánh mắt triệt để co rụt lại, các nàng đã nghe Võ Tam Nương kể qua những chuyện cùng Lạc Nam trải qua tại Man Hoang, đương nhiên nhận thức được Tiên Lực là tồn tại như thế nào…

“Tình hình nếu không ổn, toàn bộ trốn vào Linh Giới Châu!” Liễu Ngọc Thanh sáng suốt đưa ra quyết định.

Chúng nữ hít sâu một hơi gật đầu…

Mà lúc này, Lục Lang lại một lần nữa mở miệng, âm thanh uy nghiêm không cho kháng cự:

“Bổn công tử nói, nam chết, nữ thành nô…các ngươi chưa nghe rõ sao?”