Khi đôi môi hai người tách khỏi nhau ra, Chi Dao cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào anh. Cô thở dốc, đôi môi sưng đỏ, gương mặt hồng hào vừa nhìn qua đã biết là vừa được người âu yếm.
Cô né tránh ánh mắt như chim ưng của Đình Phong đang nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt nóng bỏng này làm cô nhớ lại đến tình cảnh đêm đó. Chi Dao thấy tay chân của mình như đang luống cuống, không biết đặt ở đâu mới thích hợp.
Cô đành chống hai tay lên ngực anh, cố gắng dùng chút sức lực nhỏ bé của mình để đẩy người đàn ông vẫn còn ôm chặt lấy mình.
“Anh xê ra một chút đi. Đừng có như thế. Nhỡ có người đến thì sao.”
Cô cũng không có mong muốn người khác trông thấy tình cảnh của mình như thế này đâu. Chỉ riêng việc Đình Phong lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mình như thế này đã đủ khiến cô cảm thấy hoảng loạn lắm rồi.
Trần Đình Phong càng siết chặt vòng tay của mình qua eo của cô. Anh xoay người nhấc bổng cô đặt lên trên một bậc thềm, lúc này thì anh thoải mái mà tựa cằm mình vai cô.
“Em thơm quá. Thật sự không muốn rời khỏi em một giây nào.”
Thấy Đình Phong không để ý đến câu nói của mình, Chi Dao sợ hãi liếc nhìn xung quanh. Cô đập đập vai anh.
“Chỗ này không được. Nếu có người đến thì sao.”
Đình Phong buồn cười nhìn cô gái nhỏ đang hoảng loạn như con thỏ nhỏ, biết cô sợ nên anh cũng không làm khó cô. Anh hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ vì sự giày vò của mình, nhỏ giọng dỗ dành cô.
“Được rồi. Nếu em sợ thì anh đưa em đến chỗ không có người khác là được đúng không?”
Nói rồi, anh bế bổng cô lên một cách nhẹ nhàng, rảo bước về phía thang máy. Trùng hợp là buổi tiệc này được tổ chức ở khách sạn do tập đoàn của anh mở, nên luôn có sẵn phòng riêng trên tầng cao nhất cho anh ở lại.
Đột ngột bị bế lên, Chi Dao theo bản năng quàng tay qua vai anh. Cô vùng vẫy mắng anh.
“Anh thả em xuống mau. Không được. Đồng nghiệp của em còn ở đây. Bác gái còn ở đây. Em còn chưa chào viện trưởng nữa.”
“Anh đừng có mà làm loạn lung tung.”
Đình Phong không để ý đến mấy nắm đấm mà cô gái cứ tưởng là mình đã dùng nhiều lực lắm, đối với anh thì chẳng khác gì cô đang mát xa cho mình. Anh thong thả bước vào thang máy, nhấn số tầng.
“Em nói là không muốn ở nơi có người trông thấy. Anh chỉ thực hiện đúng yêu cầu của em thôi.”
Anh cư nhiên dám xuyên tạc lời nói của cô. Ý của cô là anh thả cô ra để cô trở về bữa tiệc chứ không phải là anh mang cô đi lên chỗ riêng tư.
Nghĩ đến việc sắp xảy ra, cô chỉ thấy ngượng chín cả người. Cô vẫn chưa thích nghi với chuyện đó đâu.
“Anh còn phải đưa bác gái về nữa.” Cô cố gắng tìm lý do để rời đi sự chú ý của người đàn ông này.
“Em yên tâm, mẹ thấy chúng ta không về thì bà sẽ càng mừng mà thôi.”
“Không được. Thả em xuống. Em còn phải về nhà.”
“Được rồi. Lát nữa anh sẽ thả em xuống giường.”
“Trần Đình Phong. Anh là đồ vô liêm sỉ. Trước đây anh không phải là người hay động tay động chân như thế này.”
Trong thang máy yên tĩnh đang di chuyển lên trên cao, một cô gái xinh đẹp đang được người đàn ông bồng bế trên tay một cánh nhẹ nhàng. Khung cảnh lãng mạn tới mức tuyệt diệu.
Người con gái vẫn còn đang nhăn nhó làm nũng với chàng trai, anh ta bèn cúi đầu lấy miệng mình chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang ra sức bất mãn với mình.
“Đó là do ngày trước anh đã quá ngu ngốc. Nếu biết mùi vị của em tuyệt vời như vậy, anh đã không nhẫn nhịn cực khổ nhiều năm thế làm gì.”
“Mà em, cũng phải tập làm quen với con người thật của anh đi thôi.”
“Bởi vì, cả cuộc đời này em chỉ có thể ở lại bên cạnh anh.”
Từng câu từng chữ rành rọt của Đình Phong lọt vào tai cô, không sót một từ nào. Mặc cho cô gái ngây ngốc nhìn mình, Trần Đình Phong đẩy cửa bước vào căn phòng xa hoa trước mặt.
Đêm nay, không có sự kích thích của thuốc thúc tình. Chi Dao hoàn toàn tỉnh táo. Anh muốn cô nhận thức rõ được, cả đời này thân thể cô, trái tim cô chỉ có thể thuộc về một mình Trần Đình Phong anh mà thôi.