Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 4






*Editor: Trôi
_______________________________________
Gần đây chung cư thu được hai tin tức lớn tại tầng 9, nhà số 703.

Thứ nhất, nghe nói nhà bọn họ vài ngày trước mang con gái ở nông thôn nhận trở về rồi.

Các đại gia chơi mạt chược trong phòng đang bàn tán xem hiện tại đứa bé sẽ trở thành cái dạng gì? Đại đa số trường hợp như vậy đều sẽ biến thành đứa trẻ bị xa lánh, bỏ rơi.

Đương gia chủ mẫu của nhà đó cũng từng tới đây một lần, ôi, là một người đàn bà đanh đá! Chủ cửa hàng hoa quả thấy bà đến đều biếu nửa cân táo chỉ vì muốn bà rời đi thật nhanh.

Đứa trẻ luôn chịu sự dạy dỗ của loại người như vậy thì có thể tốt đên đâu chứ? Kiểu gì cũng là một đứa đầu gấu chỉ biết khóc lóc ăn vạ a!
Về sau, bạn nhỏ gọi là Liễu Nhiên đã xuất hiện.

Nàng không thích cười, luôn trưng ra cái mặt lạnh, lúc chạng vạng tối sẽ một mình cầm theo lọ sữa chua xuống dưới lầu tản bộ.

Nếu có người trêu chọc nàng, Nhiên Nhiên đáng yêu sẽ dùng một loại ánh mắt như đang nhìn đứa ngu ngốc để nhìn họ, kiêu ngạo cao quý như loài mèo...!
Nếu như bạn mang sữa chua cho nàng thì bất kể bạn trêu chọc cái gì, Liễu Nhiên vẫn sẽ cười với bạn.


Mọi người cực kỳ yêu thích bộ dáng hi sinh quên mình vì sữa chua của nàng nên mỗi lần xuống lầu chơi cũng kèm theo một đống sữa chua:)) Nghe nói Dương nãi nãi nhà bên cạnh trực tiếp mua ba thùng sữa chua, có thể thấy sức quyến rũ của Nhiên Nhiên đáng sợ như thế nào.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là niềm vui nhỏ lúc chạng vạng tối của chung cư mà thôi!
Nhưng tin tức thứ hai liền cực kỳ kinh khủng, nghe nói gần đây Liễu gia lại nợ 600 vạn, hình như là gia chủ Liễu gia vay tiền đi đánh bạc, thua sạch rồi.

Mỗi ngày đều có người đến khu phố đòi nợ, mặc quần áo nịt lộ ra cả người cơ bắp, trên người còn có đủ loại hình xăm.

Có ai dám đắc tội bọn họ, chủ nhà 703 mỗi lần đều đón tiếp bằng khuôn mặt tươi cười, cả khu phố ai cũng biết, không khỏi thấy tiếc thay cho Nhiên Nhiên, mới về nhà đã gặp chuyện như vậy, còn không bằng ở lại nông thôn.

Bất quá, vui cũng được mà buồn cũng chẳng sao, đằng nào đều là chuyện nhà người ta, nói qua nói lại cũng không thể dây vào, xúc động là ma quỷ.

Đối với Liễu gia thì đây là chuyện động trời nhưng với mọi người trong khu phố thì chỉ là niềm vui cuộc sống, đề tài nói chuyện sau bữa ăn mà thôi.

Sau nửa tháng sống ở khu phố, Liễu gia cuối cùng nhờ đồ ăn thanh đạm mà cả người xanh xao rồi.

Buổi trưa hôm này chỉ có một đĩa rau xào, một đĩa cá hấp và một bát súp trứng.

Đối với mỹ thực không hiểu sao có sự theo đuổi cuồng nhiệt, Liễu Nhiên nhìn cơm trưa rơi vào trầm tư, 437 liền khuyên nàng: "Ngài thấy không, bây giờ không còn ai cung cấp sữa chua nữa! Chờ bọn họ gom tiền trả nợ, bữa trưa sau này khả năng chỉ có bánh bao chấm nước sôi thôi."
Liễu Nhiên khoanh tay, trong đầu nói: "Nhưng mà ngươi không cho ta bán vàng."
437 thét lên: "600 vạn lượng vàng a! Đến lúc bán xong, kí chủ không có việc gì nhưng Liễu gia liền lớn chuyện đấy!"
Liễu Nhiên nhíu mày: "vậy ta liền vụng trộm bán, 50 cân thôi."
437:"...!Mời kí chủ nghiêm túc nghĩ lại xem làm thế nào giúp Liễu gia vượt qua ải này, ngài không được quên nguyên nhân ngài tới đây là gì đâu."
Không có người nào vô duyên vô cớ có thể trọng sinh, luôn luôn phải có điều gì đó, một cái lý do.

Nhưng Liễu Nhiên là trường hợp đặc thù, nàng ngoài ý muốn trọng sinh...!
Lúc ấy, sau khi Liễu Nhiên đi ra khỏi hồ, 437 liền nói: "Kí chủ đã sống lại trong một quyển tiểu thuyết, ngài là con gái của nam phụ bia đỡ đạn Liễu Binh.

Nhiệm vụ của kí chủ là mang theo cả gia đình Liễu gia trả hết nợ nần, cùng nhau hạnh phúc vui vẻ bình thường sinh hoạt."
Ngay lúc đó, Liễu Nhiên liền lôi ra trong không gian một đống vàng, bạc, kim cương cùng vài món sáng chói lóa mắt chồng chất như núi mà 437 không biết tên, nàng hỏi: "Đủ chưa?"
437: "...."
Không khí chớp mắt trầm mặc, 437 nói: "Ở đây là thế kỷ 21, theo luật của thế giới này, kí chủ không thể nói ra nguồn gốc của đống tài sản đó đâu..."
Liễu Nhiên: "Không đủ à?"
437: "...Không phải."

Bởi vì kí chủ hoàn thành nhiệm vụ nhanh như một trò đùa, 437 liền đem tất cả quá trình xem kỹ lại 2 lần, sau đó cuối cùng phát hiện, người nó muốn đưa đến là y sư bên người Liễu Nhiên.

Mà trên thực tế nó lại đem đội trưởng ( là Liễu Nhiên) bên người y sư kéo tới, hơn nữa, nó không thể nào "trả hàng" - đem đội trưởng đổi lấy y sư...!(T-T")
Cho nên, cả hai nhanh chóng đạt thành hiệp nghị, Liễu Nhiên giúp 437 làm nhiệm vụ, 437 cung cấp trợ giúp cho nàng ở thế giới này sinh hoạt.

Lúc này, hai vợ chồng Liễu gia đều thiếu rất nhiều nợ, hai người còn tiền thừa sau lần trả nợ trước nhưng bọn họ không biết nên làm sao trong hoàn cảnh xấu hổ này.

Đối với Liễu Nhiên mà nói, so với trả nợ, tình hình ăn uống hiện tại càng khiến nàng lo lắng hơn.

Hôm nay trên bàn chỉ còn duy nhất một món mặn - một cái đầu cá to.

Thu Lan Huyên thấy Liễu Nhiên trầm mặc liền miễn cưỡng cười cười: "Nhiên Nhiên không phải thích ăn cá nhất sao, đĩa cá này cho con ăn hết."
Bà vừa dứt lời, Liễu Binh đã mang đĩa cá để trước mặt Liễu Nhiên.

Liễu Văn ngồi một bên ngạc nhiên đến rớt đũa, hắn khiếp sợ nhìn cha mẹ mình rồi uyển chuyển nói: "Con còn đang phát triển cơ thể đây này!"
Thu Lan Huyên sờ đầu hắn cười cười: "Con 1m66, đủ cao."
Liễu Văn: "..." Đám bằng hữu nói không sai, trọng nữ khinh nam đều là thứ cặn bã cặn bã.

Liễu Nhiên mắt nhìn nửa thùng sữa chua ở cửa, trong lòng có cảm giác kỳ quái, nàng đem cá đẩy trở về: "Mọi người cùng nhau ăn."
Nghe xong lời này, Thu Lan Huyên và Liễu Binh hai người cảm động chảy nước mắt, đứa bé này mới 6 tuổi a! Thế mà đã biết chia sẻ đồ ăn cho mọi người rồi! Liễu Văn trừng mắt với Liễu Nhiên, em gái này nhất định là cố tình, làm thế mới lộ ra nhiều khuyết điểm của hắn a! Con nhóc tuyệt đối là cố ý đấy!!!
Một bữa cơm, Liễu Văn ăn đến tim phổi đều đau...!
Ăn xong, Thu Lan Huyên đứng dậy thu dọn đồ đạc, Liễu Binh tiến tới hỗ trợ dọn dẹp.

Liễu Nhiên cuối cùng cũng ý thức được bản thân với Liễu gia là một thể, muốn ăn ngon thì phải trả hết nợ, cái này là quan hệ nhân quả.

Thân thể nhỏ bé đứng trên mặt ghế, vẻ mặt tỉnh táo nói: "Con muốn giúp cha mẹ trả nợ, có công việc nào cho trẻ nhỏ có thể kiếm tiền không?"
Thu Lan Huyên trong lòng cảm động, hốc mắt đỏ lên.

Liễu Binh trực tiếp rơi lệ, vuốt đầu Liễu Nhiên nói: "Nhiên Nhiên không cần lo, con cùng anh trai đi đọc sách, số tiền này cha sẽ nghĩ biện pháp."
Liễu Nhiên lắc đầu: "Cha không có cách đâu, nếu có thì trước kia nợ mấy thúc thúc bá bá trong thôn 100 vạn người đã có thể trả."
Liễu Binh: "..." Cảm giác trái tim tan nát là như này sao, không nghĩ tới a! Hình tượng của ông trong lòng con gái đã biến thành như vậy, ông làm cha quá thất bại rồi.

Thu Lan Huyên cũng cảm động nói: "Nhiên Nhiên đừng sợ, mẹ sẽ nghĩ cách."
Liễu Nhiên lại lắc đầu: "Người cũng không có cách, nếu có thì con cũng không cần đợi hiện tại mới vào thành."
Thu Lan Huyên: "..." Bà che ngực lùi lại đến cạnh bàn, ngã ngồi xuống ghế dựa.


Liễu Văn: "..." Mẹ kiếp! Đây mới là đại chiêu a! Phục luôn.

Liễu Nhiên từ trên ghế nhảy xuống, nàng nhìn người Liễu gia đối diện nói: "Con mới vừa tìm hiểu một chút, hiện tại hình như có một chương trình tống nghệ đang tuyển trẻ nhỏ.

Con có thể đi, như vậy có thể trả nợ rồi."
Đối diện ba khuôn mặt kinh ngạc đến ngây người, ai cũng không nghĩ đến, một đứa trẻ 6 tuổi như Nhiên Nhiên lại có thể nói ra lời như vậy.

Liễu Nhiên dựa vào tài liệu 437 cung cấp nói: "Chương trình này gọi là , bất quá cần người giám hộ cùng đi báo danh.

Mọi người không đi, con không thể báo danh tham gia."
Thu Lan Huyên lấy điện thoại di động gọi một tiếng, rất nhanh thật sự có người của chương trình tống nghệ bắt máy.

Bất ngờ là, chương trình này do một đài truyền hình lớn chế tác.

Rõ ràng là người phụ trách Hoàng Kim của đài truyền hình Lam Phương ( đoạn này ai đọc convert mà hiểu thì góp ý nếu dịch sai nha), hiện tại cần tuyển đứa trẻ tầm 4 - 7 tuổi, nữ hai người, nam một người.

Nếu muốn ghi danh có thể đăng kí tên tại website game kèm theo ảnh chụp.

Nếu qua được vòng sơ loại ( tuyển sinh) sẽ thông báo đến phỏng vấn.

Thu Lan Huyên khiếp sợ nhìn thông báo tuyển dụng, qua vài giây lại càng khiếp sợ ngẩng đầu hỏi Liễu Nhiên: "Con làm sao tìm được cái này?"
Liễu Nhiên chỉ vào máy tính trong thư phòng: "Lên mạng tra."
"Không phải." Thu Lan Huyên đứng dậy đưa điện thoại di động đến trước mặt nàng: "Con hiểu được trên này viết gì sao?"
Liễu Nhiên vốn còn chưa tốt nghiệp nhà trẻ, ghép vần còn chưa thành thạo, nàng làm thế nào hiểu được nội dung quảng cáo thông báo tuyển dụng này chứ?
"Hiểu thế nào?" Liễu Nhiên nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi lâu, không chắc lắm hỏi: "Thì là xem từng chữ, cha mẹ không phải cũng xem hiểu sao? Anh trai có thể hiểu, Nhiên Nhiên cũng có thể."
Giờ phút này, Liễu gia đột nhiên ý thức được, có lẽ, em gái / con gái của bọn họ có khả năng...!Là một thiên tài!.