Ta ngồi trên trà lâu, đếm từng cái tát một, đến khi đủ một trăm rồi tặng thêm hai mươi, ta mới thấy hơi hả dạ.
Nữ nhân già này không có gì khác, chỉ là thủ đoạn nhiều hơn, lòng dạ cũng độc ác hơn.
Gia phong nhà họ Ôn cũng chính trực, đã cho Ôn Vân Dương lựa chọn.
Trong tình thế phải treo cổ hoặc đoạn tuyệt quan hệ, Ôn Vân Dương đã chọn cách sau.
Vác khuôn mặt sưng như đầu heo, cùng những lời chỉ trỏ của người ngoài, nàng ta chỉ có thể giả c h ế t rồi được khiêng về viện ở Tây thành.
Từ đó về sau, mọi thứ nàng ta tự hào đều bị gắn mác trộm cắp và hèn hạ.
Nhưng nàng ta còn không biết, khuôn mặt đó, từng cái tát giáng xuống như vậy, đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Ôn phu nhân là người thẳng thắn, biết rằng mất mặt đã là chuyện đã rồi nên đã chọn cách hy sinh cái nhỏ để bảo toàn cái lớn.
Hôn sự của các tiểu thư nhà họ Ôn, tiền đồ của nam nhân, đều được viên mãn trong những cái tát tẩm thuốc độc đó.
Khi Mạnh Diệp mất hồn mất vía trở về phủ, ta vừa rót trà cho hắn vừa cười nói chuyện phiếm với hắn.
"Tuổi còn nhỏ, không học tốt cách làm người mà lại đi làm ngoại thất, giờ thì cả thể diện lẫn tiền đồ đều mất sạch, chỉ sợ ngay cả thiếp thất của nhà chính thống cũng trong sạch hơn nàng ta."
"Theo lý mà nói, Hoắc Lĩnh không thích loại kỹ nữ lầu xanh, sao lại để mắt đến nàng ta?"
"Chỉ cần có mắt thì đều biết, loại hành vi không biết xấu hổ như vậy, hẳn là do giáo dưỡng và xuất thân thế nào."
"Có thể lăn lộn với nàng ta ở Tây thành ba năm, nghĩ kĩ cũng thấy đối phương có mắt như mù."
Hắn thực sự không nghe nổi nữa, đập mạnh chén trà xuống đất:
"Phu nhân từ trước đến nay ít nói, sao lại giống như đàn bà lưỡi dài ngoài phố, bàn luận thị phi và đúng sai của người khác thế kia."
Ta nắm lấy tay hắn, khi hắn nhìn thấy vết m.á.u trên tay áo, đồng tử co lại, theo bản năng muốn rút tay về, ta liền nắm chặt.
Vừa giúp hắn lau chùi, vừa cười, ý cười không đến đáy mắt:
"Chỉ là tiếc cho phu nhân trong phủ, một đống phân to như vậy rơi vào mặt, chỉ riêng sự ghê tởm này thôi cũng đủ để day dứt cả đời."
Mạnh Diệp run rẩy, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm:
"Ngươi sẽ không để ta phải chịu sự ghê tởm như vậy chứ?"
"Dù sao thì ta chưa bao giờ là người lương thiện."
Mạnh Diệp khó khăn nở nụ cười:
"Tất nhiên sẽ không."
"Tình cảm của chúng ta, há có thể so sánh với người khác."
"Mẫu thân nên uống thuốc rồi, ta đi ngay đây."
Hắn hoảng hốt bỏ chạy, ta liền đổ chén trà hắn đã uống xuống đất.
"Tình cảm của chúng ta đã sớm không thể cứu vãn, nàng ta hiện giờ mới là người ngươi yêu nhất."
"Tiểu cô nương đáng ghét thì đúng nhưng kẻ phản chủ ăn trộm mới thực sự đáng tội c h ế t."
Mạnh Diệp nhiều ngày không ra khỏi phủ, tiểu cô nương dùng thuốc trị giá ngàn vàng, cũng không cứu vãn được khuôn mặt như hoa như ngọc kia.
Mạnh Diệp nóng ruột như lửa đốt, cuối cùng khi ta bận rộn cầu phúc cho con thì lén lút ra khỏi phủ đi thăm.
Trong phòng riêng của Tụy Hương lâu, tiểu cô nương đeo mạng che mặt khóc lóc thảm thiết, chui vào lòng Mạnh Diệp không ngừng làm nũng.
"Chàng không phải nói thiếp mềm mại thơm tho, hận không thể c h ế t trên người thiếp sao?"
"Sao lại nỡ mấy ngày không vào phòng thiếp? Có phải chàng chê thiếp có sẹo trên mặt không?"
Mạnh Diệp liên tục dỗ dành:
"Nói bậy, dù có sẹo thì nàng vẫn là bảo bối không thể thay thế trong lòng ta."
Tiểu cô nương mềm mại quấn lấy cổ hắn:
"Ngủ bên cạnh nữ nhân già kia, chàng không thấy khó chịu, không nhớ đến thiếp sao? Chàng có biết thiếp nhớ chàng đến mức nào không?"
"Ngốc ạ, trong lòng ta chỉ có hai mẹ con nàng mà thôi. Quyền nghi chi kế (mưu kế tạm thời), nàng hãy nhẫn nhịn một chút."
"Nàng ta là cọp cái nhà tướng, ta sao có thể không chu toàn, để nàng rơi vào miệng cọp được."
Hắn dỗ dành nàng, dịu dàng cẩn thận, xé từng chút thịt vịt quay thành từng miếng nhỏ, cẩn thận bày vào đĩa của nàng, rồi cười đưa từng miếng vào miệng nàng.