Nhìn thẳng vào vẻ mặt tái nhợt của hai người, ta cong môi, nhưng trong mắt lại lạnh hơn cả băng tuyết:
"Mạnh đại nhân nên biết, đồ của Tô Cẩm Hoa ta, người khác không được đụng vào."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta giơ tay ném đôi khuyên tai Đông châu bẩn thỉu ra ngoài cửa sổ:
"Người khác đã đụng vào, ta thà hủy đi cũng không để nó làm ta chướng mắt."
Hắn run rẩy, định mở miệng nói gì đó nhưng ta đã chặn lại:
"Bảo tiểu cô nương của ngươi đừng nhận tỷ tỷ bừa bãi, cục phân này ném vào mặt ta đã đủ kinh tởm rồi, còn muốn ta nâng niu nó sao?"
Quay đầu cúi xuống bóp chặt má tiểu cô nương đang cắn môi rơi lệ:
"Lần sau truyền tin gọi ta đến xem trò hay, có thể quang minh chính đại hơn một chút."
"Ta có thể mang thêm vài người, bắt gian tướng công của ngươi."
Sau đó, dùng giọng mà chỉ hai chúng ta có thể nghe thấy, ta nhỏ giọng nói:
"Chút bản lĩnh trên giường của hắn, cũng chỉ có ngươi là dễ hầu hạ, cái gì cũng ăn được."
Bị ta ném mạnh xuống đất, trong sự lạnh lùng của Mạnh Diệp, nàng ta ngay cả khóc cũng phải che miệng, sợ kinh động đến người khác.
Mạnh Diệp động đậy, muốn tiến lại gần ta nhưng trong ánh mắt sát phạt của ta, hắn không dám nhúc nhích nửa bước.
"Đã đụng vào đồ dơ bẩn thì là bẩn!"
Thực ra, tiểu cô nương chưa từng sai người tìm ta, chỉ là nàng ta chọc ta ghê tởm, ta đương nhiên mượn tay Mạnh Diệp cho nàng ta một cái tát.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, dù sao thì kẻ phản bội mới đáng c h ế t.
Với kẻ yếu thì ra tay mạnh mẽ, với kẻ có địa vị cao thì dùng chính sách ôn hòa, vốn không phải là phong cách tác chiến trên chiến trường của Tô gia ta.
Nửa canh giờ sau, Mạnh Diệp xông vào viện của ta.
"Quận chúa và công chúa căn bản không có ở tửu lâu, nàng nói dối."
Ta nhàn nhạt ồ một tiếng:
"Thế là ta nhìn nhầm sao? Ai mà biết được."
Mạnh Diệp tức đến run cả người:
"Sao nàng phải ép người khác như vậy, khiến Vân Dương mất mặt còn động thai khí, nàng vui rồi chứ?"
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
"Ngoại thất bị tát giữa phố còn muốn mặt mũi sao?"
"Mạnh đại nhân có biết, nữ nhân bị người ta mắng chửi khiến Ôn gia hổ thẹn kia có thai với ai không? Ai lại muốn cùng nàng ta rơi vào cảnh bị người ta cười nhạo chứ?"
Sắc mặt hắn hoảng hốt nhưng lại càng tỏ ra tự tin chính trực:
"Ta không hiểu nàng đang nói gì, tóm lại nàng tìm người đến náo loạn trước mặt Vân Dương, khiến nàng ấy động thai khí là không đúng."
Ta không nhịn được cười khẩy:
"Vậy khi nàng chui vào lòng phu quân ta, cắn tai phu quân ta thì không sai sao?"
"Được, được, được, đều là lỗi của ta, ta nên nhắm mắt làm ngơ, dù sao cũng rất chướng mắt."
Mạnh Diệp tức giận, cau mày lạnh lùng nhìn ta:
"Nam nhân ra ngoài giao tiếp xã giao, không thể tránh khỏi giao lưu vui vẻ với người khác giới, sao nàng phải so đo tính toán mất hết thể diện của mình như vậy."
"Bấy nhiêu năm nay, dù nàng không sinh được con nhưng hậu viện của Mạnh gia cũng chưa từng có thêm người nào, nàng nên biết đủ."
"Đổi lại là người khác, đã sớm đuổi vợ đi cưới người khác rồi."
Toàn thân hắn lạnh như băng, là vẻ dữ tợn mà ta chưa từng thấy.
Trong đôi mắt đã không còn chút áy náy hay biết ơn nào.