Khi nhận ra suy nghĩ này, vẻ mặt Tôi Nghiêu sững sở, mấy giây đó như trống rỗng, trong đầu cũng trống rỗng, cậu ta chỉ biết ngây ngốc nhìn Bạc Nhan khóc như thế này.
Sau đó, hầu kết của cậu ta di chuyển lên xuống, chỉ có thể từ kẽ răng nặn ra được vài chữ: “Làm gì mà phải khóc, sao lại có vẻ oan ức như vậy…
Bạc Nhan không lên tiếng mà dốc sức lau mặt mình trước mặt Tô Nghiêu và Má Vương, cô không giải thích được áp lực khiến mình khóc từ đầu đến mà chỉ im lặng hồi lâu mới nói với Tô Nghiêu: “Không sao đâu.”
Như vậy rồi mà còn nói nói rằng mình không sao đâu.
Tô Nghiêu cảm thấy mọi lời nói của mình đều bị câu nói “Không sao đâu” của Bạc Nhan đẩy lùi, cậu ta nhìn Bạc Nhan lau nước mắt, nhưng cậu chỉ có thể đứng một bên không thể làm được gì.
Sau đó, Bạc Nhan nghẹn ngào, lấy tay che miệng và vội vàng lướt qua bọn họ với đối mắt đỏ hoe, má Vương lẩm bẩm: “Haiz, cô gái nhỏ chắc đã bị oan ức gì đó ở bên ngoài rồi…”
Câu nói này đã đánh thức người trong mộng, Tô Nghiêu chợt quay đầu nhìn theo bóng lưng của Bạc Nhan, cô đã chạy về phòng đóng cửa lại, tiếng đóng sập cửa nghe não nề, như bị đè nén từ lâu rồi mà chưa được giải tỏa.
Cô tức giận vậy mà ngay cả đóng cửa cũng không dám dùng sức.
Tô Nghiêu đứng ở nơi đó hồi lâu, mới nói: “Má Vương, phiền dì rồi, cháu đi lên đó an ủi chị gái một chút… “Này, Nghiêu Nghiêu, cháu dù sao cũng đừng gây sự với chị gái nữa…
Má Vương lo lắng nói: “Mấy ngày nay dì luôn cảm thấy trong lòng cô chủ cất giấu tâm sự, vậy mà cô ấy lại không chịu nói ra.”
Ánh mắt Tô Nghiêu trầm xuống, cậu ta cũng đi về phía phòng Bạc Nhan trêи lầu, sau đó gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại.
Ở dưới lầu má Vương đã bắt đầu nấu ăn, Tô Nghiêu thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, dùng sức gõ cửa mạnh hơn, hét lên: “Chị
Vẫn không có âm thanh bên trong.
Tô Nghiêu nhíu mày, có chút sốt ruột, sau đó gõ cửa một cái: “Bạc Nhan, chị mở cửa ra!”
Vẫn không có phản ứng gì.
Tô Nghiêu chậc một tiếng, thảo huy hiệu gắn trêи ngực xuống, sau đó cầm chiếc ghim huy hiệu lên chọc vào ổ khóa cửa phòng Bạc Nhan, nửa phút sau, tay nắm cửa phát ra tiếng lách cách.
Ổ khóa đã bị cậu ta mở ra.
Tô Nghiêu trực tiếp đẩy cửa đi vào, hai người đều sửng sốt. “A!”
Bạc Nhan rụt vào trong chăn bông: “Em… làm sao em vào được! Chị khóa cửa rồi mà!”
“Em đã gõ nhiều lần như vậy, chị cũng không có trả lời. Em nghĩ đến chuyện chị nghĩ quẩn trong lòng…” Tô Nghiêu đẩy ra vài bước, quay người lại che mắt: “Ai biết là chị đang tắm mà không nghe thấy tiếng gõ cửa chứ!”
Bạc Nhan trùm kín chăn: “Vậy thì em cũng nên đợi ở ngoài cửa, sao có thể tùy tiện vào phòng riêng của chị hả?”
Câu nói này quá mơ hồ, Tô Nghiêu cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu tê dại: “Đừng nói nhảm nữa… vết thương của chị thế nào rồi?”
“Không chảy máu nữa rồi.”
Bạc Nhan mặt đỏ bừng.”Đừng quay lại! Chị mặc quần áo xong sẽ nói chuyện với em.”
Tô Nghiêu trong lòng có chút chột dạ, cậu chưa từng nghĩ sẽ phát triển như vậy, trước đây chính mình cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ phút này… Bạc Nhan, đã trưởng thành, hoàn toàn khác với hình tượng trong tim cậu.
Trong nháy mắt kia, Tô Nghiêu cảm giác mình đã chụp được hình ảnh vừa rồi vào mắt.
Thân thể của Bạc Nhan, mái tóc đen xóa trêи vai, còn có đôi mắt… hoảng hốt và ướt đẫm của cô.