Ngay lúc đó, tất cả nhịp thở và tiết tấu tim đập như bị ai đó nhấn nút tạm dừng. Tô Nghiêu ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khi phục hồi lại tinh thần, cậu ta như một con dã thú nhỏ bị giãm lên chỗ đau, tiến lên hung hăng đem Bạc Nhan cùng Đường Duy kéo ra Bạc Nhan vừa định đẩy Đường Duy ra, lần này khiến cô phải lảo đảo lùi lại mấy bước.
Tô Nghiêu đến đỡ cô, theo bản năng cô liền đẩy ra Tô Nghiêu không biết tại sao Bạc Nhan lại sợ hãi như vậy, cậu ta trút hết tức giận lên Đường Duy, thiếu niên rống giận hét lên: “Anh đã làm gì chị ấy! Thả chị ấy ra ngay!”
Đường Duy đứng dậy, cậu nheo lại đôi mắt xinh đẹp kia nhìn qua. Đối mặt với Tô Nghiêu nhỏ hơn cậu hai tuổi, Đường Duy có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Hoặc có thể nói, giờ khắc này Tô Nghiêu thật sự đã thua vì Tô Nghiêu lại vì Bạc Nhan mà nổi giận.
Thời điểm Đường Duy cười rộ lên, sẽ làm người khác sinh ra một loại ảo giác thiếu niên trước mặt là vô hại. Nhưng chỉ những người hiểu cậu sâu sắc mới biết tuy Đường Duy đang cười, nhưng đó lại là thời khắc.
nguy hiểm nhất.
Cậu tức giận quay lại cười lớn, mặt mày.
cậu kinh tâm động phách, nhìn chằm chằm Bạc Nhan trước mặt, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Đường Duy cong môi thỏa mãn.
Gương mặt thiếu niên sớm đã không còn kém ba mình – người từng làm khuấy động sóng gió ở Hải Thành trước đây.
Đường Duy nói: “Tôi và Bạc Nhan đã xảy ra chuyện gì thì liên quan gì đến cậu cơ chứ?”
Tô Nghiêu bị lời nói của Đường Duy làm cho tức giận đến ngực cũng run run: “Đường Duy, anh đừng tưởng rằng… “
“Cậu biết tôi sao?”
Thang Duy có chút kinh ngạc khi nghe Tô Nghiêu có thể nói chính xác tên của mình: “Chẳng lẽ trước đây… “
“Không liên quan gì đến anh” Tô Nghiêu cũng hung tợn cười: “Nếu anh cho rằng tôi không quản được chuyện của anh với Bạc Nhan, vậy thì giữa tôi và Bạc Nhan có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng hòng quản! Tôi khuyên anh sau này nên tránh xa Bạc Nhan một chút. Chị ấy không phải là kẻ hèn nhát chỉ có thể bị bắt nạt! Sau này muốn chạm vào chị ấy, trước hết phải có sự đồng ý của tôi cái đã.”
Thiếu niên nói câu này một cách bốc đồng nhưng lại không có chút nào sợ hãi. Có lẽ chỉ ở độ tuổi này cậu mới có đủ dũng khí.
để nói ra loại lời nói như vậy.
Đường Duy đứng ở nơi đó, thậm chí còn cao hơn cả hai người một chút. Thân hình cậu thon dài như hình với bóng dán ở trêи tường, nhìn Bạc Nhan toàn bộ quá trình sợ hãi đến không dám nói một lời, bị Tô Nghiêu nghiêng ngả lảo đảo kéo ra ngoài. Đáy mắt thiếu niên xuất hiện một cơn gió lốc chưa từng có trước đây.
Như là điềm báo mưa to gió lớn sắp kéo đến.
Bên này Bạc Nhan bị Tô Nghiêu kéo ra ngoài. Thiếu niên hiển nhiên vẫn còn tức giận, bước chân đi đường đặc biệt dài, rất nhiều lần Bạc Nhan cũng không đuổi kịp.
Cuối cùng Bạc Nhan chỉ có thể nói: “Em đi chậm một chút.”
“Chậm một chút?” Tô Nghiêu quay đầu lại, nói với Bạc Nhan với vẻ trào phúng: “Em vẫn là nên chậm một chút, dứt khoát cũng đừng tiến vào làm phiền các.
người. Hai người ở chỗ đó trực tiếp cởi quần áo lên giường không phải càng thêm kϊƈɦ thích đúng không?”
Tô Nghiêu đây là đang khó chịu, nói không lựa lời.
“Tô Nghiêu!”
Nhưng Bạc Nhan chưa bao giờ nghĩ tới Tô Nghiêu có thể nói ra lời nói như thế này.
Đôi mắt cô đỏ hoe: “Em nói chuyện tôn trọng một chút, chị chưa từng làm chuyện như vậy… “
“Em tận mắt chứng kiến, còn có thể nhận Sai người sao?”
Tô Nghiêu chỉ chỉ chính mình, trực tiếp ném tay của Bạc Nhan bên ngoài hành lang “Chị không phải rất vui vẻ hôn hít người khác sao? Không phải chị rất hưởng thụ bị người khác ấn vào tường sao? Cần phải tìm một nơi đặc biệt ngột ngạt trốn đi mà hôn hít nhau sao? Em thực sự không nhìn ra, chị gái Bạc Nhan của em lại là một người có tình thú như vậy đấy? Đúng không hả?”
Bờ môi của Bạc Nhan run run, Tô Nghiêu bên cạnh vẫn tiếp tục nói, không nhìn thấy biểu hiện của Bạc Nhan xấu hổ đến cùng cực.
“Nhưng mà, em nên nói chị là có tình thú? Hay nên nói chị… Không biết xấu hổ đây?”