Nhậm Cầu thực sự không thể chịu đựng được tình huống như vậy xảy ra, vì vậy cậu nói với Bạc Nhan: “Cậu… vẫn còn buồn trong lòng sao? Nói ra đi, để tôi phân tích cho cậu, làm vậy cậu sẽ thấy tốt hơn một chút.”
Bạc Nhan ngẩng đầu lên, đề phòng nhìn Nhậm Cầu.
Nhậm Cầu phát hiện ra Bạc Nhan trước đây, bất kể cảm xúc nào, là yêu hay ghét, thậm chí là sợ hãi, tất cả đều biểu hiện rõ ràng, nhưng bây giờ, đôi mắt của cô dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, giống như vực thẳm, không còn nhìn rõ nữa “Cậu có thể nào… đừng nhìn tôi như thế được không”
Kể từ khi được Nhậm Cầu đón về sau vụ bạo lực học đường công khai đó, Bạc Nhan luôn trông như thế này, bàng hoàng, tê dại và đau đớn đến tột cùng, nhưng Nhậm Cầu chưa bao giờ hiểu được.
Cô chỉ mới mười tám tuổi. Ở cái tuổi trẻ trung thanh xuân như vậy, tại sao… tại sao cô lại sống già dặn hơn so với các bạn cùng tuổi?
Bạc Nhan không nói lời nào, chỉ siết chặt chăn bông dưới người.
“Tôi biết cậu đang sợ hãi… cũng rất đau buồn”
Nhậm Cầu đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai Bạc Nhan.
Qua hành động xoa dịu này, Bạc Nhan đã tin tưởng cậu một chút.
“Nhưng Bạc Nhan à, có nhiều lúc, nếu cảm thấy ấm ức, thì phải nói ra, biết không?
Nếu cảm thấy ấm ức, thì phải nói ra, biết không?
Những lời này đã làm thay đổi biểu cảm của Bạc Nhan.
Cô nhìn Nhậm Cầu, trong mắt xuất hiện một tầng sương mù. Cô luôn biết đạo lý này, những đứa trẻ hay khóc và ồn ào thường có kẹo ăn.
Nhưng…
Nhưng đó đã là quan niệm ăn sâu trong lòng cô từ lâu, ấm ức cô chịu từ Đường Duy, thì cô không đủ tư cách để nói ra.
Những ngày cô sống cùng Đường Duy trong những năm ít ỏi đó, Bạc Nhan đã bị Đường Duy thuần hóa từ lâu, mọi động thái của cô đều dành cho cậu, bất kỳ hành vi nào khiến Đường Duy cảm thấy khó chịu, Bạc Nhan sẽ không làm điều đó nữa.
Vì vậy, mệt mỏi ngày qua ngày, kìm nén bạc đãi bản thân từng chút một, đặt tim của mình vào một góc mà không ai biết.
Khi cô mệt mỏi, cô sẽ giả vờ không sao để làm Đường Duy vui lòng. Cô đã ép buộc con người thật của mình vào tuyệt vọng.
Đổi cách khác mà nói… Bạc Nhan của hiện tại, đã không còn phân biệt rõ đâu mới là con người thật của mình.
Rốt cuộc là cô gái có rất nhiều ý tưởng tuyệt vời, luôn có thể đưa ra ý tưởng giúp đỡ khi mọi người bối rối, hay là cô gái vì Đường Duy mà hai lần ba lượt hạ thấp giới hạn chịu đựng của mình Bạc Nhan nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Rất nhiều lúc, cho dù ấm ức, nói ra rồi, có thể thay đổi được gì sao?”
Có thể thay đổi được gì chứ?
©ó lẽ đây là vấn đề cơ bản và nguy hiểm nhất, vì nó sẽ không vì cô nói ra mà thay đổi một chút, vì vậy cô mới dần dần tự chịu đựng cảm xúc của mình.
Bạc Nhan đã sớm hiểu điều đó, ngay cả khi cô đau đớn hét lên.
Liệu có ai sẽ hiểu cô.
Nhậm Cầu cảm thấy đau lòng khi thấy Bạc Nhan như vậy: “Có lẽ cậu có thể thử nói cho tôi biết. biết đấy, tôi đang học tâm lý học, có lẽ tôi có thể giúp cậu một chút”
Bạc Nhan chỉ có thể cảm ơn Nhậm Cầu vì lòng tốt của cậu ta, nhưng ngoài cảm ơn ra, cô không thể làm gì khác.
Ngay cả khi bạn đã đọc kỹ tất cả các giáo trình tâm lý học, bạn vẫn không thể thực sự phán đoán lòng người sau khi nghiên cứu tất cả các tài liệu.
Bởi vì lòng người không bao giờ có tí nhìn thấu, Đường Duy là loại người rất biết đường đi nước bước.
“Bạc Nhan, cậu sống thế này quá mệt mỏi, cứ nhất định phải thích Đường Duy như vậy sao?”