Tô Kỳ luôn cảm thấy lời này của Bạc Nhan giống như là đang gạt người, nhưng nhìn biểu cảm lạnh nhạt trêи mặt Bạc Nhan lại cảm thấy không chừng đây là thật rồi.
Chuyện của bọn nhỏ, bọn họ cũng không cần nhúng tay vào nhiều.
Thở dốc một hơi, Tô Kỳ nói: “Thật xin lỗi Nhan Nhan, hôm nay chuyện trong công ty của ba hơi nhiều, lát nữa có khả năng con với Nghiêu Nghiêu còn phải đợi ba thêm một lúc, ba cần phải mở một cuộc họp lâm thời” “Không sao đâu ba, ba đi làm việc trước đi.”
Bạc Nhan vừa cười vừa nói: “Một mình con không sao đâu.
Tô Kỳ xoa đầu Bạc Nhan, vừa vặn lúc này trợ lý đi đến đem theo một đống văn kiện muốn anh ta phê duyệt: “Tổng giám đốc Tô, anh xem thử cái này đi... "Được.” Tô Kỳ vội vã quay đầu nhìn Bạch Nhân một chút: "Vậy ba đi họp trước đây. "Da."
Nhìn bóng lưng bận rộn của Tô Kỳ, Bạc Nhan ngồi một mình trêи ghế salol một hồi, cô bé trầm mặc hồi lâu rồi đứng lên, đi ra bên ngoài công ty, vừa vặn nghe được phía sau có người đang bàn tán. "Cô bé đó là con gái của tổng giám đốc Tô sao?” “Trước kia chưa nghe nói qua. Cũng không biết ở đâu xuất hiện ra nữa, có phải là con gái riêng không?” “Tôi cảm thấy là do người phụ nữ bên ngoài sinh ra, sau đó ép buộc đưa vào nhà của tổng giám đốc Tô.
Bạc Nhan nghe thấy, ánh mắt lấp lóe, không giải thích nhiều "Đứng ở đây một mình sao?"
Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh thấu xương, Bạc Nhân nhìn lại, đối mặt với con mắt lạnh lùng của Đường Duy.
Cô run lên: “Sao anh... "Hôm nay chú Tô Kỳ quá bận rộn, chuyện của tôi chờ đến khi chú ấy rảnh rồi lại đến.”
Hôm nay Đường Duy đến một mình, không có dẫn theo bất kì bảo vệ hay trợ lý gì cả, cậu nhìn Bạc Nhan nhiều một chút: “Sao vậy? Bị người khác nói vài câu ở sau lưng thì đã không chịu nổi rồi à?" "Làm sao có thể chứ?" Bạc Nhan mim cười: "Lúc trước anh chỉ vào mũi của tôi, có lời khó nghe nào chưa mắng qua chứ? Bây giờ chẳng phải chỉ là bị người ta bàn tán thân phận ở sau lưng thôi sao, là một việc nhỏ như con thỏ thôi.”
Biểu cảm của Đường Duy trong nháy mắt trở nên có chút âm trầm: “Lôi chuyện cũ ra à?" "Xem anh lý giải thế nào, chuyện này cũng tính là lôi chuyện cũ ra à? Nợ cũ kia phải là một loại thâm cừu đại hận, mà chúng ta đây..." Bạc Nhan siết chặt nắm đấm, dùng hết toàn lực đáp lễ Đường Duy: "Bị anh đối xử như thế, cũng chẳng qua là chuyện thường ngày mà thôi, không tính là thâm cừu đại hận gì đâu.”
Cô chỉ nói qua về quá khứ nhưng lại giống như đang đánh vào mặt Đường Duy
Đường Duy mỉm cười độc địa, ánh mắt giống hệt như dao đâm vào người Bạc Nhan, dường như từng dao từng dao có thể cắt được cô, cắt cho cô đến da tróc thịt bong... Có lẽ là rất lâu Bạc Nhan đã biết được Đường Duy có một đôi mắt đen kịt như bóng đêm, lúc cậu lạnh thấu xương, ánh mắt sẽ sắc bén như có thể giết được người, có lẽ nhiều khi có chính là sợ hãi ánh mắt của Đường Duy.
Không có một chút tình cảm gì, bảo cô làm sao yêu được chứ “Tôi không nghĩ đến, cô trở về từ nước ngoài một chuyến đã học được nhanh mồm nhanh miệng rồi.
Đường Duy đứng ở nơi đó, dáng người thắng tập dong dỏng cao tỏa ra một cái bóng: “Thật sự sẽ không cảm thấy mình khác trước kia như thế nào à?"
Bạc Nhan giống như người bị đâm trúng điểm yếu, bỗng nhiên cô thay đổi biểu cảm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía gương Đường Duy: “Không cần anh giúp tôi nhớ lại chuyện xưa đâu. Tôi không chỉ gặp ác mộng qua một lần mà trêи thực tế là quá thường xuyên. Đường Duy, đây đều là tự tay anh tặng cho tôi đó."
Cô muốn đi, lại đụng vào một cái lồng ngực rộng lớn khác. “Gấp gáp như vậy sao?”
Bạc Nhan nhìn thử, ngây ngẩn cả người như gặp phải sét đánh bỗng nhiên đứng yên tại chỗ: “Vinh
Sở Anh. Anh trở về rồi à?” "Về nước một chuyến, vừa vặn đến Tô Thị em thử em, không nghĩ tới em lại đứng gần cửa. Còn nữa, sao em lại...” Vinh sở quay mặt một cái, liền thấy Đường Duy đứng ở một bên.
Hầu kết của Vinh Sở chuyển động lên xuống.
Người thanh niên tướng mạo đẹp trai tinh xảo khí chất lạnh lùng quái đản, là Đường Duy mà làm cho Bạc Nhan đau đến không muốn sống mỗi khi tỉnh mộng đây sao?