Sakahara Kurosawa nghĩ nát đầu ra cũng không ngờ hôm nay lại gặp Trì Liệt ở đây.
Người anh em này không phải luôn trăng thanh gió mát không quan tâm đến nhân gian sao? Sao bây giờ lại đứng cùng với Lạc Du Du?
Sắc mặt Sakahara Kurosawa trầm xuống: “Anh vừa sờ đầu cô ta làm gì?”
Trì Liệt vô tội nhìn tay mình: “Cái này thì làm sao?”
Giới tính không phải là thứ mà anh ta bận tâm, động tác vừa rồi của anh ta chỉ giống như đang dỗ dành một con vật nhỏ, anh ta vỗ nhẹ đầu cô ta mà thôi.
Sakahara Kurosawa tiếp tục tức giận: “Có biết cô ta là vợ tương lai của tôi không?”
Trì Liệt ngẩn ra: “Cậu làm ra vẻ tôi làm chuyện có lỗi với cậu làm gì chứ? Tôi và Lạc Du Du làm sao?”
“Cậu không phải là bạn trai của Tô Nhan sao?”
Sakahara Kurosawa không quan tâm đến vẻ mặt khó xử của Lạc Du Du, trực tiếp kéo cô về phía sau mình: “Anh động vào cô ấy làm gì? Một sợi tóc cũng không được động”
Vẻ mặt của Lạc Du Du rất phức tạp, chỉ có thể đứng ra giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều. Trì Liệt thật sự không có ý đó, em cũng không nghĩ gì cả”
Trì Liệt nhún vai, vẻ mặt không sao cả, cười nói: “Cậu để ý đến Lạc Du Du như vậy, không bằng đối với cô ấy tốt hơn một chút đi “Tôi đối với cô ta có tốt hay không thì liên quan gì đến anh chứ?”
Nếu không phải bởi vì Tô Nhan, bây giờ Sakahara Kurosawa nhất định sẽ gọi điện thoại tìm người đến đánh Trì Liệt một trận.
Người đàn ông này mặc dù bình thường không coi phụ nữ là phụ nữ, nhưng người phụ nữ này lại là Lạc Du Du, vậy anh ta phải tính toán với Trì Liệt.
Trì Liệt vẫn là dáng vẻ cười híp mắt: “Tôi không quản được, dù sao cũng không phải là bạn gái tôi”
Người này còn đường hoàng mà nói lời này sao?
Sakahara Kurosawa muốn bộc phát, nhưng Lạc Du Du lại không chịu được nữa, đẩy anh ta ra: “Anh làm cái gì vậy, ăn phải thuốc nổ sao? Một chút cũng nổ. Trì Liệt hoàn toàn không làm cái gì cả. Tôi và anh ấy trùng hợp gặp nhau khi đi thăm Tô Nhan, anh tuổi chó à mà gặp người là căn vậy”
Sakahara Kurosawa ngẩn ra.
Khi hồi thần lại cảm giác lông ngực mình như có một lỗ thủng lớn, gió lạnh thổi vào, anh ta không dám tin những lời này được nói ra từ miệng Lạc Du Du, cả người tức đến nỗi run tẩy.
Anh ta biết, thật ra anh ta biết, Trì Liệt không có ý đó với Lạc Du Du, con người anh ta lướt qua như gió trêи núi không mang theo cảm giác nào, đến vô hình đi không có tung tích lại làm người thờ ơ, nhưng anh chính là không thoải mái.
Khi nhìn thấy Trì Liệt và Lạc Du Du đi cùng nhau đã không thoải mái rồi.
Bây giờ càng khó chịu hơn.
“Tôi tuổi chó?”
Sakahara Kurosawa chỉ vào mình, sau đó nói với Lạc Du Du: “Nếu như tôi thật sự là tuổi chó, người đầu tiên tôi cắn chết chính là cô”
Trì Liệt ở một bên ngẩn ra cười, sau đó xua tay nói: “Hai người cãi nhau tôi không tham gia nữa, lần sau có cơ hội thì gặp lại.
Sakahara Kurosawa còn muốn nói cái gì đó, ai ngờ xe của Trì Liệt dừng ở bên đường, anh ta nói xong liền lái xe rời đi, để lại Lạc Du Du đứng đó cùng tranh chấp với anh ta.
Sakahara Kurosawa nhìn Trì Liệt đi, quay lại nhìn Lạc Du Du: “Làm sao, thích anh ta sao? Tôi nói cho cô biết, ông đây đã nghi ngờ xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Trì từ lâu rồi, chắc anh ta không có hứng thú với phụ nữ đâu, cô đừng có dính vào”
Nghe thấy lời này.
Sắc mặt Lạc Du Du tái nhợt: “Câu này là lời con người có thể nói sao?”
Sakahara Kurosawa lại nói: “Vừa nãy nói tôi tuổi chó, bây giờ lại nói tôi không phải người? Cô có bản lĩnh lắm, tức giận ra ngoài tìm Tô Nhan, trong nhà thì không thu dọn. Sao cô không dứt khoát ở cùng Tô Nhan luôn đi?”