Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 299: Bầu không khí im lặng, thời gian lạnh lùng


“Khụ khụ” Giang Lăng nắm tay đặt bên miệng, sau đó hẳng giọng mấy tiếng: “Không có việc gì, gỡ chỉ rồi, chú ý vệ sinh là được”

Đường Thi không nói chuyện. Bạc Dạ còn muốn nói gì đó, cô lại nhanh chóng rời khỏi vòng ay anh, tốc độ nhanh đến mức không muốn liên lụy tới anh.

Cô quay sang nhìn Bạc Dạ: “Quả nhiên trước kia chúng ta có quan hệ”

Bạc Dạ không đáp lời. Giang Lăng biết mình lỡ lời, chỉ có thể cố gắng chữa cháy: “Đường Thi à, chuyện gì nên nhớ thì chắc chản sẽ nhớ lại thôi, cô đừng nghĩ nhiều”

“Không cần” Đường Thi xoay người, ánh mắt lạnh lùng như lại trở về làm cô cả nhà họ Đường thanh cao kiêu ngạo.

Cô trời sinh nổi loạn, kiêu ngạo không chịu thua: “Tôi nghĩ chắc anh cũng không phải người tốt lành gì” Trái tim Bạc Dạ đau nhói, sau đó anh nhếch môi cười: “Đúng là không phải người tốt”

“Anh không cần trả tiền thuốc men cho tôi nữa”

Đường Thi xoay người rời đi: “Tôi không muốn mình nợ anh cái gì". Thái độ của cô giống hệt như trước khi mất trí nhớ. Chỉ có anh nợ cô, cô không nợ anh.

Bạc Dạ nhìn chắm chẵm bóng lưng Đường Thị, sau đó xoay người nhìn Giang Lăng. Giang Lăng chột dạ: “Làm… Làm gì? Tôi chỉ nói thật thôi mà”

“Đúng, đều là nói thật” Bạc Dạ đỏ vành mắt, cười lạnh: “Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời bỏ tôi.” Yêu và hận là không có giới hạn. Trong vở.

kịch hai vai này, ngay từ đầu Bạc Dạ chưa bao giờ nghĩ rốt cuộc mình muốn gì, muốn đập vỡ sự ngông nghênh của Đường Thị, hay là muốn cô thần phục. Đến sau này, ngay cả chính anh đã quên mình muốn tình yêu hay muốn chiến thẳng.

Đường Thỉ ở trong bệnh viện nửa tháng. Cô chặn hết số điện thoại của Bạc Dạ. Thỉnh thoảng Bạc Dạ đến đây với vẻ mỏi mệt, nhưng cô chưa   bao giờ cố ky anh, chỉ ngồi một chỗ đọc sách, xem máy tính, thậm chí là ngủ.

Lúc đi ngủ, cô cũng từng mông lung nhìn thấy một đôi mắt tối đen như đêm khuya. Anh vươn tay về phía cô, muốn chạm vào rồi lại rụt về. Bạc Dạ nghĩ cuộc sống như vậy sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.

Chờ Đường Thi hồi phục ký ức cũng thế, chẳng qua là anh đối mặt với sự lạnh lùng của cô trước thời hạn mà thôi. Thực ra cô hung ác hơn bất cứ ai, đã nhận định chuyện gì thì nhất định kiên quyết làm được, giống như lúc trước cô đồng ý cho anh chăm sóc, bây giờ lại tuyệt tình đuổi anh ra khỏi đường phân cách Bạc Dạ canh giữ ở bên giường suốt một đêm.

‘Sáng hôm sau Đường Thì tỉnh dậy, trong phòng lại trống trơn, mọi thứ đều được thu dọn sạch sẽ như chưa bao giờ có người ghé qua. Ngay cả không khí cũng tĩnh lặng, không hề nhắc tới chuyện đêm khuya có một người đàn ông nhìn chảm chăm mặt cô, bị giày vô hết lần này tới lần khác.

Tối nay, Đường Duy trở về, nói với Đường Thi “Mẹ, chúng ta xin bệnh viện một chút, cuối tuần con muốn đi chơi với mẹ” “Con muốn đi đâu?” Đường Thí cười nói: “Mẹ đương nhiên sẽ đi cùng con” Vừa lúc cô đã ở bệnh viện quá lâu, ra ngoài có thể thay đối tâm trạng.

Đường Duy ra vẻ bí ẩn lấy mấy tấm vé từ sau lưng: “Nè! Là vé công viên Disney ở Hải Thành! Ba tấm nhé!”

Đường Thi vui sướng: “Con lấy ở đâu vậy?”

“Chú Tô tặng con” Đường Duy thè lưỡi: “Chú ấy vốn định đi cùng chúng ta, nhưng chú ấy lâm thời báo với con là hôm đó bận không đi được.

Chúng ta có thể tìm người khác”