Đường Thi thầm nói người gia đình này sao lại nhiệt tình như vậy, còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, đã nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đi ra từ trong đám người, vươn tay với cô: “Lần đầu gặp mặt, xin chào."
Đường Thi lúng túng bắt tay anh ta: “Xin chào xin chào..."
Mẹ của Hàn Nhượng lại nói: "Ai nha, con trai của cháu cũng thật đẹp trai, nhìn giống ba của nó hả cháu?"
Đường Thi cười cười: “Đúng vậy, rất giống ba của nó."
"Thật không tệ, cháu cũng có phúc khí" Mẹ của Hàn Nhượng trực tiếp coi Khương Thích và Đường Thi thành người nhà mình, khen Đường Duy không dứt miệng: “Hàn Nhượng à, chừng nào thì con và Thích Thích cũng sinh một đứa cháu đáng yêu như vậy?"
Sắc mặt Khương Thích đỏ bừng, từ trước tới bây giờ chưa lần nào ngại ngùng lúng túng đến như vậy. Người nhà của Hàn Nhượng vừa thân thiết lại ân cần, giống một gia định thật sự đoàn kết, xưa nay cũng không khinh thường ai. Thành viên gia đình đều ngang hàng, cảm giác được người ta tôn trọng như vậy, làm cho Khương Thích cảm động sâu sắc trong lòng.
Sau đó, trước khi mẹ của Hàn Nhượng rời đi, lại đi đến nhét một tấm thẻ vào túi Khương Thích, len lén nói: "Dì đưa cho con, cứ coi như tiền tiêu vặt mà dùng, mật mã chính là sáu số không, cứ tùy tiện cà!"
Khương Thích lập tức móc ra: "Dì, cháu không thể nhận cái này, thật sự! Quá đắt đỏ rồi ạ!"
Mẹ của Hàn Nhượng đứng một bên cười, dùng sức nhét vào trong túi cô ấy: "Ai nha, trong nhà dì cũng không thiếu chút tiền này, con đối xử tốt với Hàn Nhượng như vậy, chút tiền ấy sao có thể đủ chứ. Dì còn chờ hai đứa con kết hôn đây, cố gắng bảo vệ chính mình, Hàn Nhượng có làm gì không đúng thì cứ tới nói với dì ngay!"
"Đúng vậy, Thích Thích, em đừng khách khí với tụi chị." Chị của Hàn Nhượng Hàn Oản nói: "Cái mạng này của em chị đều là nhờ sự bảo vệ của em mới giữ được, tụi chị sớm đã coi em như người nhà mình, Hàn Nhượng dám ức hiếp em, chị sẽ giúp em đánh nó!" Một đống người đứng về phía Khương Thích, Hàn Nhượng thật sự như đã làm chuyện xấu, không một người ủng hộ anh ta. Anh ta chỉ chỉ chính mình, nói với Đường Thi: “Cô xem tôi có giống nhặt được trong đống rác không?"
Đường Thi phì một tiếng bật cười, anh hai Hàn Thâm đứng bên cạnh cũng nói: "Đúng là nhặt từ trong đống rác lên thật."
Sau khi người nhà của Hàn Nhượng ra cửa, Khương Thích mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế sa lon, trong tay còn cầm thẻ ngân hàng mà mẹ của Hàn Nhượng ép nhét cho cô ấy: "Người nhà của anh sao lại nhiệt tình như vậy?"
"Hù em sợ rồi sao?" Hàn Nhượng mỉm cười: "Ngại quá, bọn họ vẫn rất chờ mong anh kiếm được một người bạn gái, còn gấp gáp hơn cả anh... Cho nên..." Hơn nữa Khương Thích giúp Hàn Nhượng chắn một dao, làm người nhà của Hàn Nhượng cảm động đến nước mắt nước mũi chảy dài, nói cái gì cũng phải mang người con gái tốt này về nhà họ Hàn, không thể để người bên ngoài giành mất được! "Mẹ anh đưa cho em thì em cứ nhận đi." Hàn Nhượng ngồi xuống một bên sờ sờ đầu của Khương Thích: "Em chịu đi ra gặp người nhà của anh, anh rất vui vẻ."
Khương Thích tựa đầu vào bả vai anh ta, ấp úng nói: "Hai ta không phải... Đang yêu đương sao, em đương nhiên phải ra... Bằng không sẽ làm anh mất mặt đến mức nào."
"Ở trong mắt anh, điều này giống như em đã tiếp nhận toàn bộ con người anh vậy." Hàn Nhượng nâng mặt của Khương Thích lên, nhẹ giọng mà hỏi: "Anh có thể hôn em không?"
Khương Thích siết chặt ngón tay, mặt đã ngại ngùng đến đỏ bừng, người đẹp xấu hổ cũng rung động lòng người, cái cổ của Hàn Nhượng cao thấp giật giật, không đợi cô ấy trả lời đã trực tiếp hôn lên.
Đây là lần đầu tiên anh ta hôn cô, bản thân anh ta cũng có chút khẩn trương mà run rẩy, nhưng mà Khương Thích không đẩy ra.
Đôi mắt Hàn Nhượng đều là mừng rỡ, sau đó vươn tay đè lại ót của cô ấy, hai người hôn môi ở phòng khách, Đường Thi và Đường Duy nhìn nhau một cái, cười trộm trở lại phòng của mình, sau đó thì ngồi xuống trên giường.
"Con cảm thấy anh Hàn Nhượng thế nào?" Đường Thi hỏi cái nhìn của Đường Duy.
"Tốt vô cùng." Đường Duy gật gật đầu: “Nhìn ra được gia đình của anh ấy có giáo dục rất tốt, cho nên tính cách mới tươi sáng như vậy. Hơn nữa người của gia đình anh ấy đều rất có tốt chất, không có sự thái độ khinh thường ngạo mạn như những nhà giàu khác."
Quả thật, tính cách của Hàn Nhượng không kiêu ngại không nóng nảy, vừa dịu dàng lại săn sóc, thời khắc nguy hiểm cũng sẽ không khiếp đảm, là một người đàn ông đường đường chính chính. Điều này chứng tỏ ý thức và quan niệm giáo dục từ nhỏ của gia đình bọn họ luôn rất tích cực hướng về phía trước, về sau có anh ta ở bên cạnh Khương Thích, quả thật rất tốt.
"Đúng ha, điểm ấy đáng quý" Đường Thi cười híp mắt bóp mặt của Đường Duy một cái, nhìn thấy Khương Thích được gia đình Hàn Nhượng chấp nhận, giống như là bản thân cô trúng xổ số, cảm thấy vui mừng từ đáy lòng: “Hy vọng bọn họ có thể kết thành chính quả, không cần lại xuất hiện sai lầm gì."
“Bàn tay ta làm nên tất cả, mẹ." Đường Duy nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Đường Thi, đầy hàm ý mà nói ra một câu: "Mẹ cũng vậy."
Hy vọng mẹ cũng có thể được ba bảo vệ, một đời không lo nghĩ.
Đêm nay, Giang Lăng nhận được một cú điện thoại gọi đến từ đầu bên kia đại dương.
"Alo? Đã tìm được nguồn quyền thận rồi." Điện thoại bên kia là một giọng nam đạm mạc lạnh như băng, cần thận lắng nghe còn mang theo vài phần trầm bổng tuyệt đẹp.
"Anh nói thật sao!" Giang Lăng kích động đến trực tiếp ngồi dậy từ trên giường: “Có thể mổ không?"
"Chờ tình huống của anh ta ổn định rồi sẽ tiến hành." Người đàn ông trong điện thoại có một mái tóc dài màu trắng xõa ngang qua vai, da thịt trắng noãn nhẵn nhụi hơn cả phụ nữ, giống như Vương gia yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại bước ra từ cổ đại. Anh ta híp cặp mắt xếch treo sao trời, cười đến sóng mắt lưu chuyển: “Nhưng mà tôi cũng không thể cam đoan anh ta nhất định có thể sống sót đâu."
"Có thử mới biết có thể thành công!" Giang Lăng khẩn trương đến mức thiếu chút nữa không thể nắm chắt được di động: “Tôi đã phong tỏa tất cả tin tức của anh ta, cho nên đã phòng ngừa khả năng người bên cạnh anh ta lại thất vọng lần nữa, có tiến triển gì anh nhất định phải cho tôi biết."
"Được thôi.." Người đàn ông tóc dài cười cười: "Nhưng mà, như vậy anh sẽ nợ tôi một món nợ đấy, thưa ngài đôi thủ." "Không sao cả" Giang Lăng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: “Tôi không ngại cuộc đối đầu một mất một còn giữa chúng ta càng thêm kịch liệt một chút, Envy."
Envy, phiên dịch ra chính là ghen tị, một trong Thất Tông Tội Lý, anh ta có được thiên phú y học kinh người, thời niên thiếu bởi vì đã dung nạp quá nhiều tri thức cho nên một đêm tóc đã hóa bạc, hiện giờ tóc đã bạc tới mức vô cùng quỷ mị, xuất thần nhập hoá.
Anh ta ngồi ở bên cửa sổ mà nhếch miệng cười, liếc nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt trên giường bệnh: “Dáng vẻ của người đàn ông này không kém cạnh gì tôi, tôi thật muốn cạo sạch tóc của anh ta, như vậy sẽ không có người càng đẹp mắt hơn tôi."
Giang Lăng bất đắc dĩ cười: "Ngay cả diện mạo của anh ta mà anh đều ghen tị sao?"
"Ai kêu tôi lòng dạ hẹp hòi kia chứ." Người đàn ông tóc bạc xoay người bước xuống đất: “Tôi ghen tị y thuật của anh cũng đã lâu rồi, trên thế giới này không người nào dám lợi hại hơn tôi, trừ anh ra. Ngày nào đó tôi mà tóm được anh, nhất định phải tự mình... băm, rớt, tay, anh, xuống."
Giọng điệu bệnh hoạn, khuôn mặt như phụ nữ, thật sự là ghen tị nhỏ nhen nhất trong Thất Tông Tội Lý. "Tôi chờ anh tới tìm tôi quyết đấu" Giang Lăng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một mảnh tối đen: "Chỉ cần anh cứu sống được anh ta, tôi sẽ chờ anh đến Hải Thành tìm đến tôi."
“Anh vừa nói như vậy thì toàn thân tôi đã bắt đầu kích động rồi đây." Người đàn ông xinh đẹp đi đến bên giường bệnh, nhìn thoáng qua người đang im lặng hôn mê, vẫn chậc một tiếng: "Càng xem càng thấy đẹp, không được, tôi phải hủy khuôn mặt này đi mới được. Bằng không còn có người đẹp trai hơn tôi nữa."
Giang Lăng cười to: "Envy của Thất Tông Tội Lý, quả nhiên danh xứng với thực."