Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 527: Trọng trách thị trường, vạn tiễn xuyên tim


Ngoài cửa IAPM, có một đôi nam nữ đang lén lén lút lút.

Hàn Nhượng cùng Khương Thích đầu đội beret mặc áo choàng ngắn, trang bị đầy đủ trông cứ như Sherlock Holmes vậy, miệng còn ngậm một ống tẩu. Hai người trốn đông trốn tây mấy hồi, giống như đang đi đánh du kích, lén lút bám theo một đôi nam nữ khác.

Đường Thi và Hàn Thâm.

Khương Thích nói: “Anh nói Hàn Thâm có thể tiến lên được không đấy?"

pp

Hàn Nhượng lắc đầu: “Anh thấy hãy còn mơ hồ lắm." "Hời, có khi không thành với nhau nổi đâu. Nhìn kỳ này, nếu được em cũng không muốn ép buộc Đường Thi."

Khương Thích lại núp sau một cái ki-ốt: "Làm sao bây giờ, cần tụi mình hỗ trợ không?"

Hàn Nhượng vui vẻ: "Em cho họ chút riêng tư đi. Anh nghĩ hôm nay Đường Thi từ chức rồi, muốn thay đổi tâm trạng nên mới đi shopping giải tỏa đấy.” “Nghe hay đó.”

Khương Thích thầm thì: “Cô ấy có thể giải tỏa thì tốt, em còn sợ cô ấy cứ nghẹn trong lòng, đến lúc đó chứng trầm cảm lại tái phát.." "Em quan tâm họ tới mức không thèm để ý tới anh luôn.”

Hàn Nhượng ở một bên giả vờ tỏ vẻ không vui: “Hơ, chẳng khi nào thấy em quan tâm anh như vậy, biết thế anh cũng bị trầm cảm luôn cho rồi, không biết khi ấy em có để bụng anh chút nào không." "Nói cái gì đấy!"

Khương Thích cười đánh Hàn Nhượng một cái: “Thôi nào, Đường Thi là người bạn thực sự duy nhất của em, em phải bảo vệ cô ấy bằng mọi giá." “Thế em cũng bảo vệ anh chút đi?"

Hàn Nhượng giả vờ đáng thương tựa vào người Khương Thích: “Ở bên nhau nửa năm, ngoại trừ hôn môi nắm tay thì em cũng chẳng có hành động thực tế gì cả, Hoàng hậu Khương khi nào thì đến yêu thương anh đây?"

Sắc mặt Khương Thích đỏ bừng: "Anh cứ suốt ngày nghĩ cái gì vậy! Tránh ra tránh ra đi!”

Hàn Nhượng bấy giờ hoàn toàn ném chuyện ấm thầm rình hai người là Đường Thi và anh trai mình ra sau đầu, lôi kéo Khương Thích đi qua một bên, giống như một nam sinh trung học vậy, trên gương mặt anh tuấn lộ ý cười xấu xa: "Hai bọn mình tính ra cũng đã yêu đương nửa năm rồi nhỉ? Tới bây giờ đều là nói chuyện yêu đương theo kiểu thanh xuân thuần khiết thôi à, em có biết thế là đã khảo nghiệm độ nhẫn nại của anh đến mức nào rồi không hả?”

Khương Thích giống như một cô bé thẹn thùng thẳng thừng dúi đầu vào ngực Hàn Nhượng, gấp đến mức chẳng biết nên lộ vẻ mặt nào cho phải, sắc mặt đỏ ửng: "Em.. Em chỉ là sợ bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị tốt mà thôi.”

Mọi người lướt ngang qua đều cảm thấy mình mới được tặng một rổ cơm chó, lén lút liếc nhìn đôi tình nhân kia, thiệt là mặn nồng quá!

Trời ạ, hai cô cậu couple này có nhan sắc thiệt sự đó, quả thực là vừa đáng hâm mộ lại vừa đáng ghen tị mà!

Khi Diệp Kinh Đường bước vào Trung tâm Thương mại APM, chợt nghe tiếng người qua đường xì xào to nhỏ. “Thấy cặp đôi bên kia tủ kính không? Đẹp như tượng tạc vậy.” "Đúng đó, một đôi trai xinh gái đẹp mà ha.” Diệp Kinh Đường lạnh nhạt chẳng thèm phản ứng lại mấy lời đó. Mấy năm nay người có bộ dáng đẹp đẽ cũng rất phổ biến rồi, xinh đẹp cũng chẳng phải giỏi giang gì cho cam. Anh ta cảm thấy mấy cái túi da đẹp đẽ thì chẳng thú vị gì cả.

Nhưng cố tình lại mê đắm người con gái tên Khương Thích vừa dối trá lại xảo quyệt.

Anh ta hướng đến cửa mà đi, lúc đến gần tủ kính cũng chẳng hề ngẩng mặt lên nhìn người xung quanh, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn về trước, đến khi tai nghe được một giọng nói cực kỳ quen thuộc. "Hàn Nhượng anh làm cái gì đó, chỗ này là chốn công cộng.." “Chỉ thân mật với em chút thôi em căng thẳng vậy làm cái gì, anh cũng có động tay động chân gì đâu..."

Bước chân Diệp Kinh Đường khựng lại rất đột ngột, lồng ngực như bị ai đó siết chặt, anh ta dường như liền ngay sau đó quay về phía cách vách, vừa liếc mắt thoáng qua là thấy Hàn Nhượng và Khương Thích vẻ mặt ngọt ngào đứng ở đấy đùa giỡn nhau.

Chút liếc mắt thoáng qua ấy, lại giống vạn tiễn xuyên tâm.