Ba mẹ của Đường Thi có thể không cứu được.
Khi Bạc Dạ ý thức được chuyện này, toàn thân anh bắt đầu ớn lạnh, tay chân lạnh ngắt, thiếu chút nước không thể đạp ga.
Tại sao có thể như vậy?
Vì sao mọi chuyện không may cứ liên tiếp xảy ra? Bạc Dạ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, chẳng lẽ phía sau còn có người... Có người đứng phía sau ra tay?
Anh bắt đầu nghi ngờ có người cố ý dẫn bố mẹ nuôi của Đường Thi xuống lầu để đi dạo, sau đó vì biết bọn họ không được tỉnh táo, không phân biệt được đâu là đồ độc, đâu là đồ uống bình thường, liền cho bọn họ uống.
Đúng là ác độc, ngay cả một cặp vợ chồng mắc chứng rối loạn tâm thần cũng không buông tha.
Trong đâu Bạc Dạ hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng việc duy nhất anh có thể làm lúc này là nhanh chóng đến bệnh viện, nếu đến muộn mà gây ra tình huống không thể cứu vãn, đừng nói là Đường Thi, bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình. "Bạc Dạ, hai mươi phút nữa chúng tôi sẽ đến, anh đừng hoảng loạn, trước tiên đến bệnh viện xem tình huống như thế nào." Bạch Việt nói với Bạc Dạ Việt những lời như vậy, đại khái sợ Bạc Dạ không chịu được đả kích, sẽ xảy ra chuyện khi lái xe. "Tôi biết, hiện tại tôi đang cố gắng bình tĩnh lại, các anh có thể giúp tôi nghĩ ra cách..."
Tay nắm lấy tay lái của Bạc Dạ cũng phát run: "Tôi không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, tôi không biết cách đối phó với tình huống này."
Bạch Việt và Giang Lăng nhất thời không biết nói như thế nào, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều tự lắc đầu.
Trên thực tế, chuyện uống nhầm thuốc diệt cỏ, ngay cả bác sĩ như bọn họ cũng không có cách nào cứu chữa.
Bi kịch đã sớm bắt đầu.
Bạch Việt ngồi ở bên ghế phụ lái gọi điện thoại cho Bạc Dạ, nói một đống những thuật ngữ phức tạp, để phân tán lực chú ý của Bạc Dạ, sau khi ngắt điện thoại anh ta không khỏi thở dài. "Tới quá nhanh."
Bạch Việt nhỏ giọng nói: "Nếu Đường Thi biết... Có thể sẽ không chịu được đả kích." "Anh cảm thấy, chuyện ba mẹ của cô ấy là ngẫu nhiên sao?"
Giang Lăng cau mày hỏi: “Sao lại có thể đột ngột như vậy? Sao hôm nay lại đi dạo trong vườn?"
Nghe thấy những lời này của Giang Lăng, trong lòng
Bạch Việt vang lên một hồi chuông cảnh báo: "Ý anh là, có người cố ý làm chuyện này?" "Đoán thử xem."
Giang Lăng đạp mạnh chân ga: “Nhưng việc quan trong trước mắt là cửu được ba mẹ của Đường Thi, chúng ta mới có thể tìm hiểu được rốt cuộc có người cố ý hại bọn họ hay không." "Thượng Đế phù hộ. Ông trời phù hộ."
Bạch Việt nhắm mắt lại cầu nguyện: "Ngàn vạn lần đừng tái diễn bi kịch sinh ly tử biệt một lần nữa."
Hai mươi phút sau, hai người Bạc Dạ và Giang Lăng một trước một sau đã tới bệnh viện, Diệp Kinh Đường đang đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu, tất cả hóa đơn tiền thuốc men của ba mẹ nuôi Đường Thi đều do anh ta đứng tên vì Bạc Dạ không tiện trực tiếp ra mặt, cho nên vẫn đều là Diệp Kinh Đường thay anh quản lý.
Nhìn thấy Bạc Dạ và những người khác đều từ hành lang bước tới, Diệp Kinh Đường lắc đầu: "Vẫn chưa kết thúc."
Vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu.
Tuy nhiên, những người uống paraquat sẽ dần bị xơ hóa trong phổi, sau đó không thể thở được dẫn tới suy tạng, căn bản không thể cứu được. Độc tính của loại thuốc này quá mạnh, không có phổi, con người không thể hô hấp nhất định sẽ phải đối mặt với cái chết.
Bạch Việt không biết phải nói thể nào với Bạc Dạ về chuyện này, chỉ là nhìn thấy biểu tình trên mặt anh như trời có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, anh ta cũng không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
Anh đã cố gắng muốn thay Đường Thi bảo vệ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi.
Cuối cùng, thậm chí là ngay cả một người cũng không bảo vệ được.