Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 7: C7: Chương 7




Bàn tay muốn kéo tấm áo xuống dưới của Giản Ngôn Chi dừng lại giữa không trung.

Khi cô ý thức được người đứng ở phía trước là ai, ngẩn ngơ hai giây, sau đó mới ngượng ngùng nói, "... Em quên mang theo."

"Vậy được, em cứ trùm cái áo này đi về," Người đàn ông cứ thế đi về phía trước, Giản Ngôn Chi sững sờ, kéo áo xuống để lộ hai con mắt, “Này, chờ em chút."

Hà Uyên ngoảnh đầu lại, chỉ nhìn thấy chiếc áo khoác kia của anh hơn phân nửa đã bị kéo trên mặt đất. Còn người con gái kia, gọi anh một tiếng xong thì lại quay mặt vào tường vì những người xung quanh tò mò nhìn ngó.

"Tốt xấu gì cũng phải trân trọng chiếc áo một chút chứ." Hà Uyên quay trở lại, anh hơi cúi người, để mình có thể nhìn thấy đôi mắt to đáng thương kia, "Đây là áo khoác, không phải khẩu trang cỡ lớn."

"Ê ê, nhìn người kia đi, cao ghê á."

"Còn đẹp trai nữa chứ, có phải minh tinh không?"

"Không biết nữa, hỏi thử xem."

"Ôi chao, cậu đi đi, tớ ngại."

"Tớ hả..."

Đứng cách đó không xa có hai cô gái đang đẩy đẩy kéo kéo, Giản Ngôn Chi lặng lẽ ngẫm nghĩ, cô còn chưa thu hút người ta đến, ngược lại anh thì hay rồi..."

"Uyên thần, chúng ta đi nhanh thôi." Giản Ngôn Chi vừa dứt lời, chợt thấy người đàn ông trước mặt cúi người thấp xuống, vươn tay ra giữ phần vạt áo khoác trên người cô.

"Gì vậy?"

"Roẹt" Dây kéo đi thẳng một đường lên tới trên cùng, Giản Ngôn Chi hơi ngửa ra sau chút, xuýt chút nữa thì dây kéo đụng phải cằm của cô. Hà Uyên không nói chuyện, chỉ là không hề ngần ngại cài nón của chiếc áo phao lông vũ ở đằng trước lại, che Giản Ngôn Chi lại một cách kín mít chặt chẽ.

Chiếc áo vốn là kiểu của nam giới, lúc này Giản Ngôn Chi mặc vào đúng thật là bao bọc từ đầu tới chân.

"Có, có hơi nóng." Áo hình như là anh vừa mới cởi ra, bên trong dường như vẫn còn giữ lại hơi ấm của anh. Đã vậy, bốn phương tám hướng đều là mùi vị thuộc về anh, điều này khiến tay chân Giản Ngôn Chi cử động lung tung.

"Có nóng cũng ráng nhịn cho tôi." Hà Uyên hạ tầm mắt, nhìn thấy cô chỉ lộ ra mỗi đôi mắt sáng thì lên tiếng, "Đừng gây phiền phức cho tôi."

"..."

Hà Uyên đi về phía trước hai bước, thấy cô vẫn không đi theo lại quay đầu lại hỏi, "Sao còn chưa đi?"


"Vâng..."

"Ấy, chờ tôi một chút." Hai cô gái lưỡng lự cả nửa ngày trời vẫn không kiềm chế được mà tiến lên trước, có thể đến đây ăn tối đều không phải người bình thường, hai cô gái tuy mặt đỏ bừng nhưng vẫn thoải mái hỏi, "Chào anh, xin hỏi, có thể xin anh tấm danh thiếp không?"

Bước chân Hà Uyên khựng lại, ánh mắt rơi vào người hai cô gái đó, "Danh thiếp?"

"Đúng, đúng vậy."

"Không mang theo."

"Thế có thể trao đổi WeChat không, thêm bạn tốt được chứ?" Một cô gái khác vội vàng lên tiếng.

"Không có." Một người nào đó nghiêm túc ăn nói hàm hồ.

Giản Ngôn Chi đứng ở bên cạnh, có chút phiền muộn. Aiz, mấy cô nương ơi, nếu mà mấy cô đi làm phẫu thuật chuyển giới, nói không chừng còn có cơ may.

"Không có WeChat?" Cô gái đã hiểu Hà Uyên đang từ chối, bọn họ cứ luôn nhìn Giản Ngôn Chi cứ một mực đứng bên cạnh Hà Uyên nói chuyện, a... Lẽ nào người này là bạn gái, bởi vì bạn gái ở đây nên mới không cho.

Giản Ngôn Chi đang lặng lẽ buồn khổ, nào có phát hiện ra hai cô gái kia đang quan sát mình.

"Haiz!" Một bàn tay đột nhiên ấn giữ đình đầu cô, bàn tay kéo chặt cái nón, che thẳng tới mắt cô.

"Gì vậy, không nhìn được!" Giản Ngôn Chi đè nhỏ giọng nói.

"Không nhìn thấy thì đừng có nhìn." Hà Uyên ỷ vào dáng người mình cao, nhẹ nhàng đè lên đầu cô rồi dẫn cô đi về phía trước, "Đi thôi, đừng đứng ngây ra đó nữa."

Giản Ngôn Chi không còn tầm nhìn, chỉ đành để mặc anh dẫn mình đi về phía trước, vừa đi vừa nghe anh lúc ẩn lúc hiện nói những lời khó hiểu với những người đứng nhìn xung quanh đang liếc mắt nhìn mình, "Tôi nói chứ có phải bị thần kinh không, có hệ thống sưởi mà còn quấn mình thành như thế này."

"..."

Lúc Hà Uyên dẫn Giản Ngôn Chi về lại phòng bao, mấy người đang hưng phấn đồng loạt dừng động tác lại.

"Làm gì vậy?" Giản Bác Dịch khụt khịt mũi, "Giản Ngôn Chi, biến thành gấu hả?”

Giản Ngôn Chi lộ ra đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Hà Uyên một cái, "Là anh ấy mặc cho em."

Lão Dao huýt lên một tiếng đầy mờ ám, "Ái chà, sợ em lạnh hả?"


Dáng vẻ Giản Bác Dịch đầy sự khó tin, "Đại ca, em không ngờ anh ân cần đến thế."

"Ân cần cái con khỉ." Hà Uyên nhếch mép, sải một bước dài, ngồi về chỗ của mình, "Cô em gái này của cậu đĩnh đạc bước ra ngoài, suýt chút nữa thì bị người ta nhận ra."

Giản Ngôn Chi hắng giọng, "Ngại quá..."

"Thì ra là như vậy, vậy thì đúng là ngại quá." Giản Bác Dịch chọt chọt cái đầu Giản Ngôn Chi, "Em nói xem mình có ngốc hay không hả? Đã bảo em ra ngoài là rắc rối, nói em cẩn thận chút em còn không tin, bình thường người quản lý không dạy dỗ em, ngốc nghếch hết sức. Nhìn đi, đây là..."

"Anh cút đi, đừng có áp bức." Giản Ngôn Chi nhịn hết nổi, gạt tay cậu ra, "Em cũng chẳng làm chuyện có lỗi với anh!"

Giản Bác Dịch chậc chậc lắc đầu, xoay người phất tay với mọi người, "Mấy cậu nhìn đi, không hề hiền thục, không hiền thục một chút nào luôn."

Giản Ngôn Chi, "..." Giản Bác Dịch đúng là cmn chọc cô giận quá sức à!

Lâm Mậu cười hì hì, tiến gần phía trước, "Không hiền thục vẫn xinh đẹp! Tiểu Ngôn Chi, sau này cứ để em làm mấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân như này."

"Cậu cút xéo cho tôi!" Giản Bác Dịch kéo Lâm Mậu từ phía sau, "Cách xa con bé một chút, mới tí tuổi đầu đừng có ngày nào cũng nghĩ tới chuyện cua gái."

"Ấy ấy ấy kéo căng rồi, đau đau đau..."

Giản Ngôn Chi liếc mắt nhìn bóng lưng của Giản Bác Dịch, chính vào lúc này, Hà Uyên mới ngoảnh đầu nhìn cô, "Còn đứng đó làm gì?"

"Hả?"

Giản Ngôn Chi mím môi, từ từ dịch chuyển người về chỗ mình. Lúc đang định ngồi xuống thì đã nghe Hà Uyên cười một tiếng, "Này, em thích chiếc áo khoác của tôi đến vậy à?"

Giản Ngôn Chi thoáng ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình vẫn còn đang tùy ý bọc người trong áo khoác của anh.

"..."

Giản Ngôn Chi vội vàng đưa tay lên cổ áo, nắm đầu dây kéo mở khóa áo khoác ra.

"Đưa anh này." Cô cởi xong áo khoác rồi đưa cho anh.


Hà Uyên liếc nhìn sofa ở kế bên, nói với vẻ thờ ơ, "Em để bên kia đi."

Dù sao cũng là anh giúp đỡ cô trước, vì vậy cô cũng ngoan ngoãn đặt áo khoác anh đặt vào một bên ghế sofa. Chờ lúc cô quay lại nhìn Hà Uyên, anh đã không còn chú ý tới cô, lúc này không biết anh đang nói gì với Hàng Văn Kiệt, mặt mày bớt vài phần mệt mỏi, nhiều thêm chút ít thần thái sáng láng của thanh niên trẻ tuổi.

Thật ra, hiểu biết của Giản Ngôn Chi về anh cũng chỉ gói gọn trong lúc anh stream chơi game ngày thường, cô thật sự không biết một chút gì về cuộc sống của bản thân anh.

Bây giờ, cô có thể được nhìn anh nói chuyện vui vẻ với đồng đội ở khoảng cách gần như vậy, đúng thật là có chút vi diệu.

Hơn mười hai giờ khuya, mọi người dự định về nhà.

Trong một đoàn người, chỉ có Hà Uyên là không uống một giọt rượu nào, cũng chính vì vậy mà anh thay thế vị trí ngồi lái xe của Lão Dao.

Giản Ngôn Chi nhìn sườn mặt của anh, không khỏi mơ mơ hồ hồ nghĩ rằng, là tửu lượng anh kém không uống được rượu, hay đặc biệt vì muốn giữ an toàn cho đồng đội mình nên mới không uống...

Sau khi về đến nhà, Giản Ngôn Chi vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Hà Uyên đang chậm rãi đi về phía mình, trước kia cũng mơ tới đoạn này, chẳng qua là mơ thấy bản thân được cùng anh điên cuồng đắm chìm trong ván game, nhưng lần này, trong giấc mơ bọn họ không phải chơi game.

Hà Uyên chỉ đi về phía cô, khóe miệng anh treo một nụ cười, đột nhiên chìa tay ra vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô, động tác đó còn dịu dàng hơn so với lúc anh gài chặt mũ cho cô lúc ở trong nhà hàng.

Giản Ngôn Chi bừng tỉnh giấc chính ngay trong nụ cười mê hoặc lòng người của anh, cô bật người dậy, sững sờ cả mấy giây.

Tiếp đó, cô ôm lấy gương mặt đỏ bừng của mình chửi thầm: "Mẹ nó, cười phơi phới sắc xuân làm gì, phù, nóng quá nóng quá."

"Chờ chút, mặt mình đỏ cái gì chứ, hiện tại mình đang có ham mu.ốn với... Uyên thần?"

"Đồ quỷ à, chơi game giỏi thì thôi đi, dáng dấp lại còn đẹp!!"

"Rừm rừm rừm..." Điện thoại ở trên tủ đầu giường reo lên, Giản Ngôn Chi vứt bóng dáng người nào đó ra khỏi tâm trí mình, bấm nhận cuộc gọi.

"Mới sáng sớm em làm gì vậy."

"Chị ơi, trưa luôn rồi đó." Bên trong điện thoại rất phấn chấn, "Đừng nói chị mới thức dậy chứ? Chị xem weibo chưa? Uyên thần cập nhật Weibo."

"Uyên thần... Dậy rồi?"

"Đừng nói là chị đang lảm nhảm nha!"

"À, để chị xem xem, cúp trước nha."

"Ok ok ok, chờ chị xem xong thì nói tiếp."

Cúp điện thoại của Lục Tuyết xong, Giản Ngôn Chi đăng nhập vào weibo, tài khoản phụ "Tiểu Hồ Ly nhà Uyên thần" chỉ theo dõi những người trong Liên Minh Huyền Thoại, tất nhiên có theo dõi Weibo của Hà Uyên rồi.

Lướt một hồi, cô nhanh chóng nhìn thấy nội dung Hà Uyên vừa cập nhật hôm nay.


"Keith rút khỏi đội vì lý do cá nhân của mình, chứ không hề có sự ép buộc của người nào. Còn Tiểu Cửu là được đội chúng tôi và cấp lãnh đạo cùng đồng ý cho gia nhập vào DSG, thực lực của cậu ấy không thua kém bất kỳ ai cả, tôi tin tưởng cậu ấy, cũng hy vọng mọi người có thể tin tưởng cậu ấy. Ngoài ra, cảnh cáo một số fans tùy tiện thêm thắt bôi xấu, mắt tôi sáng hơn các người, không cần các người tới chỉ trỏ."

Keith là hỗ trợ trước kia của DSG, cũng là người mà trên mạng đồn bị Giản Bác Dịch chen ngang.

Ngày hôm qua Giản Bác Dịch bị người ta đập vào đầu ngay trước mặt mọi người, Hà Uyên thân là đội trưởng, hôm nay rõ ràng là đang ra mặt nói thay cậu.

Hà Uyên hiếm khi đăng Weibo, đăng một chuỗi dài như này lại càng ít. Từng câu một trong bài đăng này đều bảo vệ cho Giản Bác Dịch, cái câu "Tôi tin tưởng cậu ấy" quả thật là bùng nổ.

Giản Ngôn Chi nhíu mày, bấm mở phần bình luận.

Bình luận của bài đăng Weibo đã lên tới hàng vạn, sau khi Giản Ngôn Chi xem xong mấy bình luận hot, nhất thời có cảm giác như bị sét đánh.

"Ôi mẹ ơi, bạn trai ngầu quá, từ giờ vững bước bên CP của Cửu Ca và Uyên thần không lùi bước!"

"Uyên thần rất ít khi nói chuyện như thế này, lúc trước cũng chẳng bảo vệ mấy người Lão Dao như thế này! Xem ra đối xử rất khác biệt với Cửu Ca!"

"Khỏi nói, Uyên thần cực kỳ công (1) khi đứng kế bên Cửu Ca."

(1) Công trong công- thụ.

"Tin tưởng Uyên thần, ủng hộ Tiểu Cửu!"

"Cửu Ca vốn đâu có kém, chỉ là đội trước kia quá rác rưởi mà thôi, tầm nhìn của cấp lãnh đạo DSG cũng rất tốt."

"Tiểu Cửu quá dễ thương, giữ chặt tay Uyên thần đừng buông ra!"

...

Giản Ngôn Chi còn chưa xem hết bình luận thì Lục Tuyết lại gọi điện thoại tới.

"Thế nào thế nào, chị đọc rồi chứ gì!"

Giản Ngôn Chi, "Ba cái quỷ gì á, Uyên thần với ông anh trời đánh của chị mà cũng có thể kéo lại chung với nhau?"

Lục Tuyết, "Fans mê sắc đẹp vốn đông mà, đã vậy mặt mũi Uyên thần và anh họ đều đẹp như vậy, cứ đứng chung một chỗ là đủ khiến tim hủ nữ bùng cháy rồi!"

Giản Ngôn Chi ha ha một tiếng, "Tiểu Tuyết, kiểu bùng cháy này bao gồm cả em luôn chứ gì."

"Sao chị biết!" Lục Tuyết nhất thời tăng âm lượng, đã vậy còn không che giấu được tâm trạng kích động, "Đột nhiên cảm thấy anh họ đầy mùi gay luôn!"

Giản Ngôn Chi, "..."