Công Tố Viên Của Tôi

Chương 51


Sơ Nhất ngơ ngác cầm điện thoại di động, sau đó cô mới nhận ra Triệu Kiền chính là "Honey" mà Trình Lật hay nhắc đến.

Bạn trai Trình Lật ngoại tình rồi.

Sơ Nhất đứng ngơ ngác tại chỗ.

"Mình định dành anh ta một điều bất ngờ vào dịp Trung Thu, mình đã đặt vé máy bay, chuẩn bị cùng anh ta đón trung thu, giờ thì hay rồi, bây giờ mình phải đi bắt gian ngay lập tức...." Trình Lật vô cùng kích động, nói thao thao bất tuyệt không ngừng.

"Cục cưng, đi cùng mình, cho mình thêm vài phần can đảm, xem mình có đánh chết đôi cẩu nam nữ đó không!"

"Không phải..." Sơ Nhất đã tìm thấy giọng nói của mình, cô khẽ chen vào một câu.

"Tại sao cậu biết anh ta ngoại tình.?

Sơ Nhất nghe thấy âm thanh hít thở sâu từ đầu dây bên kia, có vẻ như Trình Lật đang xoa dịu cảm xúc, vài giây sau, giọng nói của cô ấy trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Buổi sáng thức dậy, mình nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, trong đó có một bức ảnh và số phòng." Trình Lật cười lạnh, mỉa mai nói, "Bức ảnh kia chụp từ phía sau, chỉ nhìn thấy phần gáy, nhưng cho dù hóa thành tro mình cũng nhận ra đó là Triệu Kiền."

"Huống hồ, vị trí điện thoại của Triệu Kiền có liên kết với máy mình, mình vừa kiểm tra xong."

"Anh ta đang ở khách sạn đó!"

"A ..." Sơ Nhất nuốt nước bọt, vẫn chưa tiêu hóa kịp, cô sững sờ hỏi, "Vị trí trên điện thoại di động của anh ta có liên kết với máy cậu, vậy mà anh ta còn dám ngoại tình ... lá gan lớn thật!"

"Cậu có ngốc không vậy!" Trình Lật hận rèn sắt không thành thép, "Đương nhiên là lén lút cài định vị vào máy anh ta, nếu không anh ta dễ bị mình phát hiện vậy sao!"

"..."

"Được rồi." Sơ Nhất nhớ ra gì đó, cô hỏi mà không cần suy nghĩ.

"Dựa theo tình huống hiện tại, có lẽ không phải anh ta mới lừa gạt cậu, mà việc cậu phát hiện ra là được người khác nói cho..."

"..." Lúc mở miệng, giọng nói của Trình Lật có chút bực bội, giống như một con gà trống đã bị đánh bại trong một cuộc chiến, ỉu xìu xìu.

"Không phải do mình tin tưởng anh ta nên chưa từng kiểm tra sao."

"Ai biết, chó cắn không bao giờ sủa, thình lình cắn cậu một cái, ngay cả thịt trên dây lưng cũng cởi xuống."

Sơ Nhất im lặng, Trình Lật vẫn còn chửi ầm lên, chửi xong cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sau đó lại im lặng không biết nên nói cái gì.

Dường như ai đối mặt với những chuyện đó đều không thể vui vẻ được.

Sơ Nhất vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nặn ra một câu.

"Không sao đâu, Tiểu Lật!"

"Lần sau cậu sẽ khôn hơn!"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi mình như vậy!" Trình Lật gầm lên tức giận nói: "Mình đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi, hãy gọi mình là đại mỹ nữ!"

"Ờ, được."

"Không sao đâu đại mỹ nữ, lần sau..."

"Im lặng, đủ rồi, mình sẽ mua vé máy bay cho cậu ngay lập tức, cậu dậy thu dọn đồ đạc đi, chiều nay chúng ta lên đường...." Cô dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bắt, gian."

Sau khi cúp điện thoại, Sơ Nhất nằm ở trên giường, ngẩn người cầm điện thoại di động, sau đó giật mình bật dậy, vừa gọi cho Kiều An Sâm vừa nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm.

Sau một loạt tiếng tút tút, bên kia nhấc máy, Sơ Nhất phun ra bọt trắng trong miệng ra, alo một tiếng.

"Sao vậy?" Thường thì Sơ Nhất sẽ không gọi điện thoại cho anh vào lúc này, Kiều An Sâm dừng tay, giọng nói hơi trầm xuống.

"Bạn trai Trình Lật ngoại tình rồi !!!" Sơ Nhất không kìm được nên báo tin tức chấn động này cho anh ngay lập tức, sau một hồi cảm khái mới nói đến chính sự.

"Em phải đi cùng cô ấy bắt kẻ thông dâm, không biết đêm nay có về được không nên gọi điện báo anh một tiếng."

"Đi đâu?" Kiều An Sâm cau mày hỏi.

"Bắt kẻ thông dâm!" Sơ Nhất lặp lại lần nữa, Kiều An Sâm bất lực xoa trán.

"Ý anh là đi nơi nào?"

"À." Sơ Nhất lập tức trả lời: "Thâm Thành, bạn trai cô ấy đang đi công tác ở Thâm Thành."

Kiều An Sâm âm thầm tính toán một chút, bay từ đây đến đó mất khoảng ba tiếng đồng hồ, anh không nhịn được nói: "Mặc dù anh chưa từng trải qua chuyện này, nhưng em nên khuyên Trình Lật và bạn trai cô ấy bình tĩnh một chút, mọi người đều là người lớn, nên bình tĩnh nói chuyện, không nên làm ra chuyện gì khó coi."



Chủ yếu là anh lo lắng cho sự an toàn của Sơ Nhất, chỉ có hai cô gái chạy sang đó.

Vừa nghĩ đến cảnh đó, Kiều An Sâm vô cùng lo lắng.

"Nếu không, em bảo Trình Lật gọi bạn trai cô ấy tới nói chuyện đi, không cần phải đi xa ..." Bắt kẻ thông dâm gì đó ...

"Anh thì biết cái gì!" Sơ Nhất la lên: "Gặp phải chuyện này sao có thể bình tĩnh cho được, ai muốn cùng anh ta nghiêm túc nói chuyện, nhất định phải đánh cho đôi cẩu nam nữ kia một trận mới hả giận được!"

Nói xong, Sơ Nhất thở dài một hơi, "Đàn ông các anh không hiểu được đâu, chỉ biết sướng thân mình thôi, làm sao hiểu được nỗi đau của người phụ nữ phía sau."

Kiều An Sâm: "...".

Anh không dám nói thêm nữa, sợ rằng chiến tranh sẽ lan đến anh, Kiều An Sâm lo lắng nói.

"Vậy hai người nhớ chú ý an toàn hơn, hay là các em ... mang nhiều đồ phòng thân một chút."

"À đúng rồi, có lẽ sẽ không vượt qua được kiểm tra an ninh, qua đó hãy mua, em nhớ cẩn thận một chút."

"Em biết rồi." Sơ Nhất nắm chặt tay, trong người tràn đầy tinh thần chiến đấu.

"Chúng ta là người đi thẳng đứng thẳng, người nên sỡ hãi phải là bọn họ mới đúng."

Chuyến bay muộn nhất là lúc 2 giờ chiều, ăn cơm xong, Sơ Nhất và Trình Lật gặp nhau ở sân bay.

Mặc dù lớp trang điểm trên gương mặt đại mỹ nhân vẫn tinh xảo như trước, thậm chí còn tươi sáng hơn, son môi đỏ tươi chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng khi tháo kính râm ra, Sơ Nhất vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sưng húp của cô ấy, rõ ràng đã khóc rất nhiều.

"Ài." Sơ Nhất thở dài, vươn tay ôm Trình Lật.

"Cậu nên cảm thấy may mắn."

Trình Lật: "?"

"May mà không phải sau khi kết hôn mới phát hiện anh ta ngoại tình, nếu không sẽ thảm hơn rất nhiều." Sơ Nhất rất nghiêm túc an ủi cô.

Trình Lật: "..."

"Cám ơn." Khóe miệng cô giật giật, không khỏi mỉm cười.

"Kỹ năng an ủi của cậu không khác gì năm đó."

Lục còn học đại học, Trình Lật chia tay với mối tình đầu, cô ấy đã khóc lóc thảm thiết trong ký túc xá, sau khi phát hiện ra, Sơ Nhất đã đưa khăn giấy cho cô ấy, sau khi nghe rõ lý do, cô cũng chân thành an ủi cô ấy.

"Cũng may hai người mới yêu nhau bốn năm, nếu là mười tám năm sẽ thảm hơn rất nhiều."

Vào thời điểm đó, Trình Lật không biết Sơ Nhất thực sự cảm thấy may mắn cho cô hay đang chế giễu cô.

Thông báo ở sân bay đang kêu mọi người đến cửa kiểm tra an ninh, mọi người vội vàng kéo va li đi ngang qua, Trình Lật nghiêm túc nhìn Sơ Nhất, chân thành đề nghị.

"Sau này cậu đừng tùy tiện an ủi người khác, mình sợ cậu sẽ bị đánh."

Sơ Nhất: "..."

Trong suốt chuyến bay kéo dài ba tiếng đồng hồ, Trình Lật bịt mắt ngủ, Sơ Nhất biết cô ấy không có tâm trạng nói chuyện nên lẳng lặng ngồi một bên cắm tai nghe xem anime tải sẵn trên máy tính bảng.

Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Trình Lật tháo bịt mắt ra, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, gương mặt không có quá nhiều biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.

Sơ Nhất đoán, có lẽ cô ấy đang tạm biệt thứ gì đó.

Sau khi rời sân bay, hai người bắt taxi về khách sạn, vị trí của Triệu Kiền hiển thị trên điện thoại di động của Trình Lật, cả ngày hôm nay vẫn không thay đổi.

Đến quầy lễ tân, Trình Lật không do dự đi thẳng vào thang máy, bấm số phòng trong tin nhắn nhận được lúc sáng.

Cánh cửa cuối cùng cũng hiện ra trước mắt cô.

Trình Lật đứng đó không động đậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, Sơ Nhất lo lắng kéo ống tay áo của cô, Trình Lật hoàn hồn, như thể tỉnh lại sau một giấc mơ, mỉm cười với cô.

Sau đó, cô ấy giơ tay ấn chuông.

Sau khi hai lần ấn, một giọng nam thiếu kiên nhẫn, vừa quen vừa xa lạ, có vẻ như đã thay đổi qua một cánh cửa vang lên.

"Ai vậy?"



Sơ Nhất lo lắng nuốt nước miếng, nói to theo kịch bản đã bàn trên đường.

"Xin chào, tôi là nhân viên khách sạn."

"Tôi không gọi ..." Giọng nói bên trong có vẻ nghi ngờ, sau đó thẳng thừng nói.

"Chúng tôi không cần."

Chu Dịch ngơ ngác nhìn Trình Lật, cô ấy giống như không nghe thấy, mặt không chút cảm xúc ấn liên tục lên chuông cửa.

Những tiếng chuông chói tai vang lên khắp hành lang yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy khó chịu, Sơ Nhất âm thầm hít một hơi, lâm vào trạng thái đề phòng.

Trong phòng có tiếng bước chân, càng ngày càng gần, cánh cửa phòng được mở ra, kèm theo mấy tiếng mắng chửi.

"Ai đó——" Còn chưa dứt lời, giọng nói đã thay đổi.

"Lật Tử... sao em lại ở đây?" Khuôn mặt người đàn ông thoáng chốc trở nên bối rối, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía sau, theo tầm mắt của anh, cách đó không xa trong phòng, một người phụ nữ lạ mặc váy ngủ đang đứng ở đó, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Trình Lật nhìn chằm chằm Triệu Kiền, lạnh lùng hỏi.

"Cô ta là ai?"

"Lật Tử, em nghe anh giải thích--" Người đàn ông vội vàng nói, thậm chí còn cố gắng vươn tay nắm lấy Trình Lật, như thể sợ rằng cô sẽ rời đi ngay lập tức.

Trình Lật không nhúc nhích, đưa tay ôm ngực, hất cằm lên.

"Được rồi, anh giải thích đi."

Vẻ mặt người đàn ông tràn đầy lo lắng, một lúc lâu cũng không thể thốt ra thành lời, ngược lại, người phụ nữ trong phòng đã can đảm nói với Trình Lật.

"Đúng như cô nhìn thấy, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi." Nói xong, cô ta nhìn Triệu Kiền, trong mắt mang theo bi thương, người đàn ông quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt vừa trách cứ lại vừa đau lòng.

"Lệ Lệ...."

"Chát.."

Trình Lật không thể nhịn được nữa, giơ tay tát mạnh vào mặt Triệu Kiền, trên má anh ta nhanh chóng hiện lên năm dấu ngón tay.

"Cẩu, nam, nữ." Trình Lật gằn mạnh từng chữ, trong mắt Triệu Kiền lộ ra vẻ hoang mang, chỉ có thể che mặt, hé môi, không nói được lời nào.

Sau khi Trình Lật đánh xong, côa chậm rãi xoa lòng bàn tay tê dại, định chửi thề vài câu để giải tỏa hận thù, nhưng người phụ nữ dáng vẻ mềm yếu như đóa sen trắng kia đột nhiên lao ra đẩy Trình Lật một cái.

"Cô dựa vào cái gì mà đánh anh ấy! Cô có tư cách gì đánh anh ấy!" Người phụ nữ kêu lên, "Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!"

Sơ Nhất: "..."

Quả nhiên, nghe được câu kia, Trình Lật lập tức bùng nổ, hoàn toàn mất lý trí, lập tức bước lên nắm tóc người phụ nữ kia.

Hai người lao vào đánh nhau.

Triệu Kiền ở bên cạnh lo lắng la lên một tiếng, vươn tay muốn tách bọn họ ra.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nhau nữa..."

Sơ Nhát ngây người hai giây, cho đến khi nhìn thấy Triệu Kiền đỡ người phụ nữ đẩy Trình Lật một cái, lửa giận trong lòng cô bốc lên, không còn suy nghĩ được gì nữa, cô xắn tay áo xông vào.

Đời này Sơ Nhất chưa bao giờ trải qua một cuộc chiến nào như vậy.

Giật tóc, bóp, đẩy, đá, thậm chí dùng miệng cắn, cuối cùng khi Trình Lật kéo cô ra, Sơ Nhất vẫn nắm chặt lấy tóc của người phụ nữ, hàm răng cắn chặt cánh tay của cô ta.

Triệu Kiền hét lên, khóc lóc cầu xin: "Trình Lật, xin em tha cho cô ấy, nếu cứ như vậy, Lệ Lệ sẽ chết..."

Người phụ nữ khác hổn hển, hung dữ nói: "Sợ gì? Cùng lắm thì đồng quy vu tận với cô ta!"

"Hừ, con mẹ nó anh nằm mơ đi." Cuối cùng Trình Lật cũng kéo được Sơ Nhất ra, trước khi rời đi, cô còn đẩy người phụ nữ kia một cái , sau đó nhổ nước bọt vào bọn họ.

"Kỹ nữ với chó đực sẽ trường tồn mãi mãi, chúc các người trăm năm hòa hợp, đừng có ra ngoài hại người khác nữa."

Mãi cho đến khi rời khỏi khách sạn, được làn gió đêm mát mẻ thổi qua, tâm trạng sôi sục của Sơ Nhất mới dần lắng xuống, cơn tức giận đang hoành hành trong người mới nguôi ngoai, cô bất giác suýt xoa một tiếng.

"Sao vậy?" Trình Lật lập tức nhìn cô, Sơ Nhất nhăn mặt, cảm nhận cơn đau từ bốn phía, cực kỳ khó chịu.

"Trình Lật! Mình đau quá hu hu hu.."

Khi Kiều An Sâm nhìn thấy bọn họ, hai người đang ngồi ở ven đường, Sơ Nhất xắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, cúi đầu thổi vết thương ở trên, Trình Lật uống một hơi hết sạch lon bia, lớp trang điểm trên mặt đã lem khắp mặt.

Anh đi tới, gọi Sơ Nhất một tiếng, cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn nổi lên vài vết đỏ, sau đó cô từ dưới đất bật dậy, lao vào vòng tay anh, khóc nấc lên.