Cự Long Thức Tỉnh

Chương 192: 194: Đừng Nghĩ Nhiều





Diêu Tử Kỳ gật đầu.

Sau khi ba người xuống lầu thì Tần Nguyên Cửu đã sắp xếp một phòng tại khách sạn năm sao đối diện, cũng thông báo buổi tối sẽ mở tiệc chiêu đãi Lục Hi.

Lòng tốt không thể chối từ, Lục Hi không nỡ từ chối, đành phải đồng ý.

Sau khi Tần Nguyên Cửu rời đi, A Đóa nhìn thấy không gian sang trọng trong căn phòng thì liền lè lưỡi.

Lục Hi nhìn thấy A Đóa như vậy thì khẽ cười, ngồi ở trên sofa mở TV xem.

Mặc dù ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào TV nhưng trong đầu Lục Hi thì đang nghĩ cách phải sắp xếp cho A Đóa như thế nào?
Bây giờ A Đóa không thích hợp làm việc ở Giai Mĩ nữa, nhưng để cô ấy đến nơi khác làm việc thì cô ấy chắc chắn sẽ rất dễ bị lừa gạt vì đầu óc đơn giản của mình.

Một cô gái đơn giản nếu như bị lừa gạt vào những con đường tồi tệ thì cả cuộc đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại.

Trong lúc anh đang lo lắng thì Hoắc Tư Duệ lại gọi điện thoại tới, Lục Hi liền nhấc máy.

“Anh Lục, A Đóa đó có đẹp không?”, giọng nói buồn bã của Hoắc Tư Duệ phát ra từ điện thoại.

Lục Hi âm thầm lắc đầu, lại là chuyện gì đây?
"Tư Duệ, A Đóa vẫn là con nít, đừng suy nghĩ nhiều".

Hoắc Tư Duệ nghe vậy lập tức cười nói: "Tôi biết anh Lục không phải loại người như vậy".


“Tôi là người như thế nào chứ?”, Lục Hi dở khóc dở cười nói.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, A Đóa đã là bạn của anh thì anh cứ mang cô ấy đến để chúng tôi huấn luyện một chút, Giai Mĩ chúng ta hiện tại đang rất thiếu nhân tài, hãy để cô ấy được huấn luyện một cách chuyên nghiệp để trở thành nhân tài của công ty, như vậy thì cô ấy cũng sẽ có một nguồn thu nhập tốt, anh thấy sao?"
Lục Hi nghe vậy thì lập tức cảm thấy có lý.

Anh đã kể với Hoắc Tư Duệ về hoàn cảnh của A Đóa, sự sắp xếp của Hoắc Tư Duệ cũng chính là điều mà anh muốn.

Lục Hi đồng ý ngay.

Sau đó hai người nói chuyện phiếm một hồi rồi Hoắc Tư Duệ mới bảo anh về sớm, sau đó miễn cưỡng cúp điện thoại.

Liếc nhìn A Đóa, thấy cô ấy vẫn đang rất vui vẻ quan sát mọi tiện nghi trong phòng, Lục Hi mỉm cười lắc đầu, tiếp tục xem TV.

Một lúc sau thì A Đóa mới bước qua, đến bên cạnh Lục Hi ngồi xuống, vẻ mặt buồn buồn.

“Sao vậy A Đóa?”, Lục Hi hỏi.

A Đóa liếc Lục Hi nói: "Anh Lục, công việc của em phải làm sao đây? Em không có tiền trên người, lại không có việc làm, em sắp chết đói rồi".

Lục Hi cười nói: "Đừng lo lắng, anh đã tìm được một công việc tốt cho em rồi.

Ngày mai anh sẽ đưa em đến trụ sở của Giai Mĩ ở Tây Kinh để huấn luyện em một thời gian, sau đó sẽ sắp xếp vị trí tốt hơn cho em".

"Thật sao?"
A Đóa vừa nghe vậy thì liền nhảy cẫng lên vì sung sướng.

“Đương nhiên là thật”, Lục Hi cười nói.

“Cảm ơn anh Lục”, A Đóa quay sang cảm ơn Lục Hi, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.

"Không cần".

Lục Hi nói xong lại tiếp tục xem TV, đối với anh mà nói thì đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần nhấc tay một cái là được.

A Đóa rất phấn chấn ngồi xem TV với Lục Hi.

Không lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Mời vào”, Lục Hi nói.


Tần Nguyên Cửu đẩy cửa vào nói với Lục Hi: "Cậu Lục, bữa tiệc đã được sắp xếp xong".

Vốn dĩ Lục Hi và A Đóa đã ăn rồi, nhưng bọn họ cũng đã đồng ý với người ta từ trước đó cho nên Lục Hi cũng không thể từ chối.

Lục Hi và A Đóa đi lên tầng cao nhất của khách sạn dưới sự dẫn đường của Tần Nguyên Cửu.

Tầng cao nhất có nhà hàng với tầm nhìn tuyệt vời, qua những ô cửa kính mọi người gần như có thể phóng tầm mắt bao quát toàn thành phố.

Lúc này trời vừa về đêm, ánh đèn neon khắp nơi mở sáng đã trang hoàng cho thành phố thêm phần xa hoa lộng lẫy.

Tần Nguyên Cửu mang hai người bọn họ tới phòng bao lớn nhất đã đặt trước, đẩy cửa bước vào nói: "Cậu Lục, mời vào".

Lục Hi gật đầu, dẫn A Đóa đi vào trong phòng bao, trong phòng bao có hơn chục người đang ngồi, vừa nhìn thấy Lục Hi đi vào thì tất cả đều đứng dậy cúi đầu chào Lục Hi: "Chào cậu Lục".

Cảnh tượng này khiến A Đóa bị sốc.

Lục Hi cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Nguyên Cửu, nét mặt nghi hoặc.

Tần Nguyên Cửu vừa nhìn thấy, liền nhanh chóng giải thích: "Đây đều là quản lý của tất cả các cửa hàng chi nhánh của Giai Mĩ ở Đô Thành, tôi gọi họ đến đây để cho cậu Lục chỉ bảo và khích lệ vài câu".

Lục Hi vừa nghe liền cảm thấy dở khóc dở cười nói: "Tôi thì có chuyện gì mà cần chỉ bảo với chẳng khích lệ, tôi là chủ của các người sao?"
Tần Nguyên Cửu vội nói: "Sếp Hoắc đã dặn dò rồi, chúng tôi nhất định phải làm theo lời căn dặn của cậu Lục, không được phạm sai lầm.

Chỉ cần được cậu Lục đây chỉ bảo vài câu thì chúng tôi sẽ được lợi cả đời".

Lục Hi cau mày nói: "Mọi người ngồi xuống đi".

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Tần Nguyên Cửu vội vàng kéo ghế cho Lục Hi và A Đóa.


Sau khi Lục Hi ngồi xuống, anh mới chậm rãi nói: "Tôi không có gì để chỉ dạy hay khích lệ mọi người, nếu như cứ giữ tác phong quan liêu thế này thì sau này Giai Mĩ sẽ càng lúc càng đi xuống, mọi người cũng sẽ không có kết quả tốt".

Tần Nguyên Cửu vừa nghe lời này thì trong lòng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, biết bản thân mình đã quá vội vàng nịnh nọt.

Chỉ bởi vì sếp Hoắc đã nhiều lần căn dặn phải phục vụ tốt cho cậu Lục này cho nên Tần Nguyên Cửu bất giác cho rằng cậu Lục là quan chức cấp cao của chính phủ cho nên sếp Hoắc mới phải chú ý đến như vậy.

Bây giờ nhận ra đối phương rõ ràng không phải là người trên quan trường, ông ta lập tức cảm thấy rất xấu hổ.

"Cậu Lục, thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cậu là quan chức cho nên...", Tần Nguyên Cửu lúng túng nói.

Lục Hi cười nói: "Tôi chỉ là bạn của sếp Hoắc mà thôi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều".

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói kiêu ngạo.

"Không cần biết ai đang ở bên trong, mau dọn hết phòng bao này ngay lập tức đi! Mấy ngày nay ông đây đang rất bực mình, đừng để ông đây điên lên!"
Tần Nguyên Cửu vừa nghe xong liền lập tức nói: "Thật xin lỗi cậu Lục, để tôi ra ngoài xem thử một chút".

Nở một nụ cười kỳ quái, Lục Hi gật đầu.

Tần Nguyên Cửu xoay người đi ra ngoài, một lúc sau thì ông ta trở lại, ngượng ngùng nói: "Cậu Lục, hay là chúng ta đổi phòng đi".

Lục Hi cười nói: "Tại sao?".