Cảnh báo trước: Đề cập đến tình cũ của ông chủ Ngụy, có cực khổ nhưng không có ánh trăng sáng.
Hoạt động kinh doanh của cửa hàng tiện lợi Viễn Đông tốt hơn nhiều so với cửa hàng tiện lợi xưởng phân hóa học, nhưng tổng thể mà nói cũng chỉ thường thường.
Hoàn toàn không đạt tới tiêu chuẩn mở đại lí khắp Trung Quốc của ông chủ Ngụy.
Lan Tử Nhan đang trong thời kỳ thực tập, ngày nào cũng bận rộn.
Ông chủ Ngụy không thể làm gì ngoài việc chuẩn bị ba bữa ăn cho cậu, đón cậu đi làm về.
Ông chủ Ngụy cảm thấy buồn chán nên thường giữ chức nhân viên trong cửa hàng tiện lợi.
Tối hôm đó, ông chủ Ngụy vẫn đang làm thu ngân trong tiệm.
Thỉnh thoảng lại xem điện thoại, chờ Lan Tử Nhan nhờ anh đến đón.
Việc làm thêm giờ này khiến ông chủ Ngụy đau lòng muốn chết.
Ông chủ Ngụy đang nhàn nhã lướt điện thoại, nghe có khách vào cũng không ngẩng đầu lên.
Cho đến khi người nọ đứng trước mặt mình, anh mới nở nụ cười ngẩng đầu lên, nhoáng cái, vẻ mặt lập tức đông cứng.
“Cậu tới đây làm gì?” Sắc mặt ông chủ Ngụy tối sầm, giọng điệu mất kiên nhẫn.
Người nọ mặc một bộ âu phục, dáng vẻ ưu tú, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, có vẻ như bị thiếu ngủ từ lâu.
Nở nụ cười cứng ngắc trên mặt, anh ta cũng giả vờ ung dung: "Anh không trả lời tin nhắn của em, em chỉ có thể đến tìm anh."
"Có chuyện thì nói, không có thì cút nhanh." Ông chủ Ngụy vẫn rất lỗ mãng, "Nếu là chuyện của công ty, không cần nói với tôi nữa."
“Dù sao anh cũng là cổ đông của công ty, còn là người sáng lập, thực sự không quan tâm nó sống hay chết sao?” Giọng điệu của người đàn ông cũng có phần ủ rũ.
Ông chủ Ngụy nở một nụ cười giả tạo: "Cậu nói gì cơ? Sáu năm trước tôi đã không quan tâm nó rồi."
"Dù anh ghét em, công ty đó cũng không phải của một mình em..."
"Đủ chưa? Tôi còn có thể làm gì nữa? Có tôi thì công ty sẽ sống lại à?"
"..." Người đàn ông im lặng, "Anh có cách mà, căn bản anh không muốn để nó sống."
“Đúng vậy!” Ông chủ Ngụy lúc đó mới nở nụ cười chế giễu chân thành, “Tôi còn hối hận vì đã để nó chào đời."
Một tin nhắn báo về điện thoại, ông chủ Ngụy nhìn xuống, lập tức bắt đầu mặc áo khoác: "Không có việc gì thì tránh đường, đừng làm tôi trễ giờ đón vợ." Sau đó, anh nói với nhân viên, "Tiểu Linh, trông cửa hàng nha, tôi đi đón Nhan Nhan.
"
Ông chủ Ngụy bước đến cửa như thể không có ai xung quanh, bị kéo tay lại như dự đoán, người đàn ông hỏi: "Anh kết hôn rồi?"
“Không quá quắt như cậu đâu, vợ tôi là đàn ông.” Dứt lời, anh hất tay, bước ra khỏi tiệm vô cùng bảnh tỏn.
“Cục cưng, chú tới đây.” Ông chủ Ngụy gửi một tin nhắn thoại, vững vàng lên đường.
*
Người đàn ông kia uể oải mua một cái sandwich, ngồi trước chiếc bàn trong cửa hàng nhấm nháp nó.
Quá khứ như gió thoảng qua, nhưng không cuốn đi hết những vết sẹo.
*
Ông chủ Ngụy bề ngoài trông có vẻ ung dung, nhưng tim đập thình thịch.
Anh đã buông bỏ quá khứ, nhưng vẫn không muốn gặp anh ta.
Người đàn ông đến cửa hàng tên là Trần Đồng, người yêu cũ của anh, họ cùng nhau làm việc và cùng nhau khởi nghiệp, đó là một mối quan hệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.
Mười hai năm trước, họ thành lập công ty hiện tại cùng với một vài anh em khác, may mắn thay, công ty đã sớm trở nên thịnh vượng.
Ấy là lúc anh tự hào nhất về tình yêu và sự nghiệp của mình, Ngụy Viễn Đông cũng lần nữa thiết lập lại liên lạc với cha mẹ anh.
Khi đó anh nghĩ cuộc sống đang ngày càng tốt đẹp hơn.
Song rốt cuộc anh và Trần Đồng không cùng một loại người, không thể đi đến cùng, Ngụy Viễn Đông không có tham vọng lớn lao, anh chỉ muốn đột phá để cha mẹ công nhận và chấp nhận mình.
Sau khi nguyện vọng được hoàn thành đã bắt đầu muốn những thứ khác, muốn vui vẻ, muốn đi du lịch khắp nơi với Trần Đồng, sống cuộc đời như một cặp bạn đời thần tiên.
Nhưng Trần Đồng không nghĩ vậy, dã tâm của anh ta quá lớn, muốn trở thành người dẫn đầu ngành, muốn đưa công ty lên sàn.
Anh ta dần cảm thấy chán ghét Ngụy Viễn Đông, con người ngày càng không quan tâm đến công việc.
Ngụy Viễn Đông cũng vô cùng bất mãn vì tính tham công tiếc việc của anh ta.
Hai người thường xuyên cãi vã, nhưng Ngụy Viễn Đông vẫn sẽ cố gắng dỗ anh ta vui vẻ, Trần Đồng cũng từ từ không ép Ngụy Viễn Đông lo việc công ty nữa.
Ngụy Viễn Đông nghĩ rằng những ngày tháng sẽ tiếp tục như thế, cho đến khi nhận ra rằng mình đã bị Trần Đồng tước bỏ quyền lực, thậm chí Trần Đồng còn âm thầm tuyên bố kết hôn với con gái của một tập đoàn nào đó.
Ngụy Viễn Đông không thể chấp nhận sự phản bội của Trần Đồng, anh đã chất vấn anh ta ngay giữa đám đông, cuối cùng chia tay không vui vẻ.
Rõ ràng anh là nạn nhân, nhưng lại chột dạ không thôi.
Trần Đồng là bị anh bẻ cong, anh luôn cảm thấy có lẽ Trần Đồng không phải đồng tính thuần túy.
Song cho dù hành vi của anh ta không phải là lừa đảo kết hôn, thì đó cũng là sự lăng nhăng trắng trợn!
Ngụy Viễn Đông tìm vị hôn thê của Trần Đồng, cô ấy lại nói rằng họ đều có thứ mình cần, cô ấy không quan tâm.
Ngụy Viễn Đông thất vọng quyết tâm giành lại quyền lực thành viên hội đồng quản trị từ tay Trần Đồng, nhưng những người anh em của anh từ lâu đã không tin tưởng vào anh.
Nhà dột gặp mưa suốt đêm, ba mẹ anh lần lượt qua đời trong vòng một năm.
Ngụy Viễn Đông không có nguồn sống ở thành phố này nữa, trở về quê hương một mình, ngẩn ngơ năm năm, ở đó anh đã gặp Lan Tử Nhan, hoàn toàn chữa khỏi nỗi thất vọng của mình.
Anh tổng kết cuộc đời mình, cảm thấy vừa bất hạnh vừa may mắn.
Ở tuổi 40, anh thật sự không nhớ quá khứ, không sợ tương lai nữa.
*
Anh nhìn Lan Tử Nhan đi về phía mình từ đại sảnh công ty, gạt sự khó chịu ban nãy sang một bên, nở một nụ cười rực rỡ: "Về nhà thôi, chú làm đồ ăn khuya cho em."
Họ nắm tay nhau đi trong đêm đen, đi từng bước thật vững chắc, đi về nhà, đi về phía tương lai.
*
Trần Đồng xuất hiện vài lần sau đó, Lan Tử Nhan biết về anh ta, nhưng chưa từng chạm mặt.
Thỉnh thoảng cũng chỉ bắt gặp bóng dáng anh ta.
Tất nhiên Ngụy Viễn Đông không muốn họ gặp nhau, Lan Tử Nhan cũng không muốn nhìn thấy anh ta.
Về sau, ngay cả bóng dáng đó cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Ông chủ Ngụy nói rằng công ty phá sản thật rồi, anh cũng đã bán tháo cổ phần, từ biệt quá khứ.
Sau đó, cửa hàng tiện lợi Viễn Đông tình cờ trở nên nổi tiếng trên mạng, việc kinh doanh phát đạt, ngay cả khi độ phổ biến đã qua đi, lượng khách trong tiệm vẫn tăng gấp đôi.
Ông chủ Ngụy đã đang chuẩn bị cho chi nhánh đầu tiên.
Đi làm được hai năm, Lan Tử Nhan vẫn dấn thân vào con đường thi nghiên cứu, trúng tuyển nghiên cứu sinh vào một trường cao đẳng địa phương.
Hai người mua nhà mới, cuộc sống chẳng khác gì cửa hàng tiện lợi Viễn Đông, càng ngày càng rực rỡ.