Cục Cưng Có Chiêu

Chương 26: Ngoại trừ cô, tôi không cần ai hết


“Tôi không ăn gừng, Tổng giám đốc Diệp không cần phiền toái, hơn nữa thân phận của anh cao quý, bắt anh nấu canh gừng cho tôi, thật ngại quá.”

Thẩm Hạ Lan thản nhiên nói, tỏ vẻ không thích thú lắm.

Đôi mắt Diệp Ân Tuấn khẽ trầm xuống.

Không thích ăn gừng sao?

Vợ anh cũng không thích ăn gừng!

Đột nhiên anh cảm thấy vui vẻ.

“Không sao, không ăn gừng, uống nước là được rồi.”

Nói xong, anh cũng mặc kệ Thẩm Hạ Lan có đồng ý hay không, đi thẳng xuống phòng bếp, tìm gừng ra xắt miếng.

Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.

Sao Diệp Ân Tuấn này lại hành xử không giống bình thường như vậy?

Diêm La mặt đen kiêu ngạo lạnh lùng trước kia đi đâu rồi?

“Này, anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi nói, tôi không ăn, cũng không uống!”

Thẩm Hạ Lan lập tức nhảy từ trên giường xuống, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi qua đi lại trong phòng bếp của mình, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Cảnh tượng ấm áp như vậy không nên xuất hiện giữa bọn họ.

Hơn nữa cô cũng không cảm thấy Diệp Ân Tuấn của bây giờ yêu thích gì cô, cũng chỉ là vì nghi ngờ nên mới tiếp cận cô mà thôi.

Thẩm Hạ Lan muốn bước lên cướp dao làm bếp trong tay Diệp Ân Tuấn, đột nhiên Diệp Ân Tuấn quay người lại, giam cô tại cửa phòng bếp.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô.

Nhịp tim Thẩm Hạ Lan không tự chủ lỡ hai nhịp, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng, Diệp Ân Tuấn lại bế cô lên đưa về giường.

“Không muốn tôi ép buộc trói cô lên giường, tốt nhất cô ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Uy hiếp Thẩm Hạ Lan xong, anh xoay người đi vào phòng bếp lần nữa.

Cả người Thẩm Hạ Lan đều ở trong trạng thái ngơ ngác.

Cô cũng không xa lạ gì Diệp Ân Tuấn ngang ngược bá đạo như vậy, nhưng cách làm của anh lại khiến cô không hiểu nổi.

Anh lại muốn giở trò gì?

Hay là nhìn ra sơ hở, cố ý dụ cô lòi đuôi?

Thẩm Hạ Lan không làm rõ được, Diệp Ân Tuấn đã nấu xong canh gừng mang vào.

“Tự uống hay là tôi đút cho cô?”

Diệp Ân Tuấn đưa canh gừng đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, mùi hương gay mũi này khiến Thẩm Hạ Lan nhíu mũi lại, ghét bỏ lùi về phía sau, nhưng tay Diệp Ân Tuấn cũng giơ lại gần theo đó.

“Con người của tôi thích dùng miệng mớm thuốc, cô có muốn thử một chút không?”

Diệp Ân Tuấn lên tiếng nói, Thẩm Hạ Lan suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc.

Người đàn ông này điên à?

Trước kia anh cũng không ngả ngớn như vậy.

Chẳng lẽ bởi vì đối tượng không phải là cô, nên đây mới là bộ mặt thật của Diệp Ân Tuấn?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng tức giận.

“Tổng giám đốc Diệp, anh như vậy rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Còn nữa, mong anh tránh xa tôi một chút, tôi không chọc nổi người bạn gái kia của anh, tôi cũng không muốn trở thành người nổi tiếng ở Hải Thành!”

Thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, tâm trạng Diệp Ân Tuấn lại rất tốt.

Anh cười nói: “Sở Anh Lạc không phải là bạn gái tôi, Diệp Tranh cũng không phải là con trai tôi, chỉ là nuôi dưới tên tôi, cha con trên danh nghĩa mà thôi.”

Thẩm Hạ Lan lại sững sờ.

Nếu như cô không phải Thẩm Hạ Lan, nếu như không hiểu rõ tất cả mọi chuyện giữa Diệp Ân Tuấn và Sở Anh Lạc, có lẽ cô sẽ tin lời nói dối của Diệp Ân Tuấn là thật, nhưng bây giờ cô lại càng coi thường Diệp Ân Tuấn.

Vốn cho là anh vẫn còn là một người đàn ông đội trời đạp đất, không ngờ lại khốn kiếp như vậy!

Lúc trước mắt mình đúng là bị mù rồi, lại yêu một kẻ khốn kiếp như vậy?

Dù thế nào cô cũng không thể nào quên dáng vẻ Diệp Ân Tuấn đưa Sở Anh Lạc đi khám thai lúc trước, bây giờ nói Diệp Tranh không phải con anh, ai mà tin?

Đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng nghẹn tắc khó chịu.

Cô cướp lấy bát trong tay Diệp Ân Tuấn, nén lấy bực bội uống canh gừng.

“Thế này được rồi chứ? Tổng giám đốc Diệp có thể đi được chưa? Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên tỏ vẻ bất mãn khiến Diệp Ân Tuấn không thể hiểu nổi.

Anh đang tự hỏi, sao cô lại tức giận chứ?

Chẳng lẽ liên quan đến việc Sở Anh Lạc ở nhà họ Diệp?

Diệp Ân Tuấn ngẫm nghĩ, nhiều năm như vậy, vì để chăm sóc Diệp Tranh nên anh vẫn để Sở Anh Lạc ở nhà họ Diệp, bây giờ xem ra không ổn lắm thật.

“Cô nghỉ ngơi cho tốt, thứ hai tôi đến đón cô đi làm.”

“Ai nói tôi muốn đi làm? Tôi cũng đã nói rồi, tôi muốn để tổng công ty thay người! Tổng giám đốc Diệp anh nghe không hiểu sao?”

Giọng điệu Thẩm Hạ Lan không tốt chút nào.

Diệp Ân Tuấn lại cười, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo vẻ cưng chiều.

“Trừ cô ra, tôi không cần ai hết.”

Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ, chờ đến khi cô hoàn hồn muốn phản bác, Diệp Ân Tuấn đã đứng dậy đi ra ngoài rồi.

Cô không hiểu Diệp Ân Tuấn có ý gì.

Núi băng kia sẽ không thể có tình cảm với một người phụ nữ nhanh như vậy, vì thế tất cả những điều này đều là âm mưu!

Cô sụp đổ mới tốt.

Thẩm Hạ Lan không ngừng tự nói với chính mình, khi muốn nói thêm gì đó, đột nhiên điện thoại của cô vang lên.

Nhìn thấy là Thẩm Minh Triết gọi đến, trên mặt Thẩm Hạ Lan lập tức ấm áp như ngày xuân.

“Bảo bối, sao rồi?”

Thẩm Hạ Lan ấn nút trả lời, giọng nói dịu dàng đến độ có thể chảy nước, lập tức khiến cho Diệp Ân Tuấn ngừng bước.

Anh khẽ quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cười như có được cả thế giới, biểu cảm thỏa mãn hạnh phúc kia chợt khiến Diệp Ân Tuấn đau nhói.

Người gọi điện cho cô là ai?

Chẳng lẽ là người đàn ông bây giờ của cô? Là người yêu? Hay là chồng!

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt sắc mặt Diệp Ân Tuấn lạnh buốt như băng, cặp mắt lạnh lùng kia hận không thể xuyên thấu qua điện thoại ám sát người đàn ông đối diện.