Cực Phẩm Chiến Long

Chương 150: Giống như thần trong giới này


Lý Quân đi ra khỏi biệt thự, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ đang đi về phía mình.

Xe dừng lại.

Là Vương Uyển Uyển và ông nội Vương Hữu Lân bước xuống xe.

“Không phải cô đã đưa ông nội về nhà sao? Tại sao. hai người lại ở đây?”

Khi Lý Quân nhìn thấy hai ông cháu nhà họ Vương, anh không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.

“Đúng vậy, nhưng anh chưa nói cho tôi biết thuốc sắc mà anh kê đơn như thế nào, vì vậy chúng tôi vội vàng đến thỉnh giáo anh.” Vương Uyển Uyển nói.

Lý Quân đột nhiên vỗ trán

Đây là lần đầu tiên kê đơn thuốc, anh đã quên mất điều quan trọng này.

Lúc này anh liền cầm bút xuống, viết ra phương pháp sắc thuốc trên đó, đưa cho Vương Uyển Uyển.

“Cảm ơn anh, anh đã cứu ông nội tôi, và cho tôi đơn thuốc này, trong thẻ này là một triệu tệ, của ít lòng nhiều ạ .

Vương Uyển Uyển trực tiếp đưa ra một tấm thẻ.

“Cô có lòng rồi, nhưng không cần đâu.” Lý Quân trực tiếp xua tay từ chối.

Cứu người là hành động tự nguyện của Lý Quân, cho. nên anh không có ý định thu tiền.

Một triệu tệ đúng là nhiều thật, nhưng đối với Lý Quân hiện tại, thật sự không đáng để lọt vào tầm mắt.

Thấy Lý Quân cự tuyệt một triệu nhẹ nhàng như vậy, ánh mắt ông lão đột nhiên lộ ra một chút kỳ lạ.

“Tôi tên là Vương Hữu Lân, anh bạn trẻ thật là người có đức độ, tôi thật sự rất ngưỡng mộ, cậu và Uyển Uyển đều là người trẻ tuổi, sau này có thể giao lưu nhiều hơn.”

“Mà, tôi vẫn chưa biết danh tính của anh bạn trẻ là gì nhỉ?”

“Tôi tên là Lý Quân.

Lúc này, Vương Uyển Uyển mở miệng hỏi: “Lý tiên sinh, bệnh của ông tôi thế nào rồi?”

“Bây giờ cũng đã tốt rồi.” “Thật sao?” Vẻ mặt Vương Uyển Uyển lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Y thuật của Lý tiên sinh thực sự rất cao siêu, quả là thần y!"

Vương Hữu Lân nói: “Lý tiên sinh chữa khỏi bệnh cho tôi, nhưng không chịu nhận tiền, tôi đây thật sự rất biết ơn, không biết Lý tiên sinh có thể để lại số điện thoại liên lạc hay không, để tôi có cơ hội được báo đáp Lý tiên sinh."

“Không thành vấn đề.”

Lý Quân lập tức lấy điện thoại di động ra.

Vương Hữu Lân vội vàng đẩy cánh tay cháu gái.

“Hãy nhanh lưu lại số điện thoại của Lý tiên sinh đi.”

“Tại sao lại là cháu?”

Lúc Vương Uyển Uyển muốn nói gì đó thì lại nhìn thấy ông nội đang trừng mắt nhìn cô, cô đành phải

ngoan ngoãn ghi lại số điện thoại của Lý Quân.

“Được rồi, Uyển Uyển, con lái xe đưa Lý tiên sinh trở về đi." Vương Hữu Lân phân phó.

“Nhất định phải đưa Lý tiên sinh về đến tận nhà nhé.” Vương Uyển Uyển đột nhiên cau mày. Rõ ràng là có tài xế, tại sao lại để cô đưa anh về?

“Không cần đâu, vừa hay tôi muốn đi dạo, đã lâu không yên tĩnh thư thả tâm hồn rồi.”

Nói xong, Lý Quân đi về phía xa. 

Sau khi Lý Quân rời đi, Vương Uyển Uyển bĩu môi nói: “Ông nội, có phải ông cố ý muốn cháu liên lạc nhiều hơn với anh ta không. Nếu không tại sao ông lại để cháu lưu số điện thoại của anh ta rồi lại để cháu lái xe đưa anh ta về, cho dù anh ta có y thuật cao minh, thì ông cũng không thể đuổi cháu gái của ông ra ngoài chứ.”

Vương Uyển Uyển nói với vẻ mặt không hài lòng.

Trong suy nghĩ của cô, ông nội cô chỉ đang muốn ghép đôi lộn xộn, ông không hỏi ý kiến của cô chút nào, điều này có chút là không tôn trọng cô.

Vương Hữu Lân thở dài.

“Uyển Uyển, ông nội cũng là vì tốt cho con, Lý Quân này là một thanh niên hiếm có, rồng trong biển người, nếu con có thể kết duyên với anh ta, ông nội cũng yên lòng.”

“Ông nội, ông đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy! Chúng †a chỉ mới gặp anh ta một lần, nhiều tài năng trẻ theo đuổi cháu lắm, anh ta thì giỏi hơn mấy người chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!