Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1119: Chương 1211






Chương 1211
 
Trong bệnh viện, số người cảm ơn bác sĩ rất nhiều, nhưng người giàu có như Hà Dĩ Phong thì hiếm thấy, điều này cũng khiến người ta thấy ấm lòng.

 
“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi” Hà Dĩ Phong bình tâm lại.

 
Lê Minh Nguyệt được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu và đưa đến phòng bệnh VIP.

 
Nhìn người con gái mình yêu thương nằm trên giường bệnh, lần đầu tiên Hà Dĩ Phong được nếm trái cảm giác mất hồn mất vía, tinh thần suy sụp, và yếu đuối của Lâm Quân khi xưa.

 

Người ta nói khi yêu một người thì ta vừa có điểm yếu vừa có thêm lá chăn.

 
Và Lê Minh Nguyệt vừa là điểm yếu vừa là lá chắn của anh ta.

Một thân một mình bước đi dọc hành lang, lần đầu tiên trong đời anh ta biết sợ cái chết.

 
Ngón tay anh ta ve vuốt gò má của Lê Minh Nguyệt như đang thẩm định một báu vật vô giá, xem cô có mảy may sứt mẻ hay không.

 
“Tình cảm mà Hà Dĩ Phong dành cho Lê Minh Nguyệt thật sự sâu sắc”
 
Ngoài hành lang, Lê Nhật Linh đang ngồi bên cạnh Lâm Quân, dựa lên vai anh và nói.

 
“Ù”
 
Lâm Quân gật đầu.

 
“Mấy lần trước tính mạng em gặp nguy hiểm phải vào phòng cấp.

 
cứu, có phải lúc ở ngoài anh cũng áy náy, tự trách mình như thế không?”
 
Lê Nhật Linh đột nhiên ngước lên nhìn Lâm Quân.

 

“ừ”
 
Lâm Quân lại gật đầu, rồi đặt nụ hôn lên trán Lê Nhật Linh.

Những lần Lê Nhật Linh gặp nạn, bản thân anh cũng lo lắng căng thẳng, chỉ mong sao người bị thương kia là mình.

 
“Hãy hứa với em, sau này bất kể vì chuyện gì đi chăng nữa, em có bị làm sao ở nơi nào cũng đừng đày đọa bản thân, làm bản thân đau lòng buồn bã vì tự trách mình”
 
Hai tay cô ôm lấy tai anh, chăm chú nhìn anh và chờ đợi câu trả lời.

 
“Anh không làm được.


 
Lâm Quân lắc đầu.

 
“Tại sao?”
 
Lê Nhật Linh nhướn mày, thắc mắc.

 
“Vì nhìn người phụ nữ của mình bị thương, anh chẳng có lí do gì để không buồn cả, cũng không thể không buồn được”
 
“Thế thì em biết làm thế nào đây? Em không muốn thấy anh buồn.

 

Vừa rồi nhìn Hà Dĩ Phong, anh không biết em thấy thương anh ấy thế nào đâu”
 
Mắt Lê Nhật Linh đỏ hoe.

 
“Ngốc ạ, chỉ cần em đừng gặp chuyện gì nữa, đảm bảo mình được an toàn và không bao giờ đến cái nơi quái quỷ này nữa thì cả đời anh cũng sẽ không bao giờ buồn”
 
Lâm Quân vuốt mũi Lê Nhật Linh và ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô như như đang dỗ dành một đứa trẻ.

 
“Vietnam!”
 
Sáng sớm tinh mơ của ngày mới, một cô gái trẻ trung xinh đẹp giãm lên đôi giày cao gót màu đỏ, nhìn logo trên tấm biển báo dừng xe cách đó không xa.

Khóe miệng nhếch lên, nhỏ giọng đọc chữ.

 
“Alo, anh ơi, em đã đến sân bay rồi! Bây giờ đang ở địa bàn Việt Nam rồi! Anh không tới đón em là em trở thành kẻ lang thang đầu đường xó chợ mất!”
 
Trần Hi Lam dí dỏm giả giọng ấm ức nói chuyện với người ở đầu dây bên kia nhưng thực chất trên mặt lại mang theo một nụ cười xấu xa.

 
“Em đến Việt Nam làm gì? Sao trước đó không nói trước với anh một tiếng?”