Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1142: Chương 1236






Chương 1236
 
Lúc này có lẽ Lê Nhật Linh đang ở nhà, mà người này thế mà lại biết tường tận thời gian và địa điểm James ra tay, anh nghĩ chắc chắn là người bên cạnh .James.

Nhưng anh ta tại sao lại muốn giúp bọn anh?
 
Trần Hi Tuấn nghĩ mãi không ra.
 
Đây có lẽ nào là một cái bẫy không? Nhưng bất luận có phải cái bẫy hay không thì bọn họ chắc chắn vẫn phải nghĩ cách bảo vệ an toàn cho Lê Nhật Linh, dù gì tính mạng của Lê Nhật Linh cũng quan trọng hơn tất cả.

 
“Anh, bây giờ phải làm sao đây?” Trần Hi Lam cũng có chút nôn nóng, nhìn vào mặt của Trần Hi Tuấn.

Hai người bọn họ nhất thời đều chưa nghĩ ra chủ ý nào.
 
Trần Hi Tuấn thở dài một hơi, mở miệng nói: “Đến nhà của Nhật Linh trước đã, xem xem Lâm Quân bọn họ có nghĩ ra cách gì không.”
 
“Không được!” Không ngờ rằng Trần Hi Lam lại kéo anh ta lại, ánh mắt kiên định: “Anh, anh không thể nói cho bọn họ biết được!”
 
“Tại sao? Quan hệ giữa em và Nhật Linh rất tốt mà, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn Nhật Linh xảy ra chuyện sao?” Trần Hi Tuấn kỳ quái nhìn Trần Hi Lam, theo lý mà nói cô ấy cũng rất lo lắng cho Lê Nhật Linh, tại sao đột nhiên lại ngăn cản anh chứ?
 
“Em..” Trần Hi Lam mím môi, lúc này mới giải thích: “Em không có ý như vậy, em cũng sợ Nhật Linh xảy ra chuyện nhưng nếu như anh nói chuyện này cho Lâm Quân, em sợ bọn họ sẽ báo cảnh sát, lỡ như cảnh sát bắt cha lại thì phải làm thế nào?”
 
“Sẽ không như vậy đâu”
 
“Lỡ như thì sao?” Trần Hi Lam nhìn vào mắt của Trần Hi Tuấn, rõ ràng rằng cô không tin lời anh nói.

Cô biết tình cảm của Trấn Hi Tuấn đối với Lê Nhật Linh nhưng trong lòng cô, Lê Nhật Linh dĩ nhiên rất quan trọng nhưng .James là người thân của cô, là cha của cô mà!
 
“Trần Hi Lam, đây chẳng qua chỉ là một mảnh giấy thôi, càng nói không chừng đây lại là trò đùa ác ý của ai đó, chỉ dựa vào cái này thì không thể nào thực thi lệnh bắt được đâu.


Em không cần lo lắng như vậy đâu, chúng ta chỉ là muốn tìm ra đối sách, không thể để cha đã sai càng sai được” Trần Hi Tuấn nhìn em gái của anh ta, không kìm được có chút đau lòng, nhẫn nại giải thích cho Trần Hi Lam hiểu chuyện.
 
Ánh mắt của Trần Hi Lam sáng lên: “Thật không ạ?”
 
“Thật mà! Anh đã bao giờ lừa em chưa?” Trần Hi Tuấn gật đầu khẳng định.
 
“Vậy thì tốt, em với anh cùng đi đến nhà họ Lâm đi” Trần Hi Lam đồng ý, trong lòng vẫn còn ẩn chứa chút bất an.
 
Hai người ra khỏi cửa, lái xe rất nhanh liền tới nhà họ Lâm.
 
“Hạ Ly, đừng chạy nữa, anh Niệm Sơ của con gọi con đi vườn hoa chơi kìa!” Lê Nhật Linh thở hồng hộc đứng ở cạnh cửa, mà Hạ Ly ở phía trước trên tay cầm một chiếc chong chóng nhỉ, trên mặt tràn ngập ý cười.
 
Mẹ của cô bé thế mà lại không chạy nhanh bảng cô, điều này làm cho cô bé rất có cảm giác thành tựu.

Có điều Lê Nhật Linh vừa nhắc tới Lâm Niệm Sơ, Hạ Ly liền dừng bước chân.

Gần đây anh Niệm Sơ đều ở trong trường học, căn bản không có thời gian chơi trò chơi với cô bé, thế mà hôm nay lại chủ động tìm cô bé sao?
 
Hạ Ly chu miệng: “Mẹ chơi xấu!”

 
“Nhật Linh!” Giọng nói của Trần Hi Tuấn từ ngoài cửa truyền tới, cắt ngang ý cười xấu xa của Lê Nhật Linh.
 
“Sao hai người lại tới đây?”
 
“Có việc tìm em, Lâm Quân có ở nhà không?” Trần Hi Tuấn bước lên phía trước vài bước, giả vờ thoải mái nhún vai.
 
“Ở bên trong đó”
 
“Thế chúng ta đi tìm anh ta đi, có việc rất quan trọng”
 
“Vâng” Lê Nhật Linh gật đầu, hiếm khi Trần Hi Tuấn dùng giọng điệu nghiêm túc này nói chuyện với cô, tất nhiên cô cũng sẽ không thể xem nhẹ.

Gọi mẹ Trương đến đưa Hạ Ly đi tìm Lâm Niệm Sơ rồi cô cùng Trần Hi Tuấn đi vào trong nhà.