Chương 701: Gặp lại Hoàng Ánh
Nhưng điều mà Lâm Quân không ngờ đến chính là Hoàng Ánh thật sự bị bệnh, bà đang năm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy Lâm Quân và Lê Nhật Linh, bà vội vàng ngồi dậy.
Khóe miệng nở một nụ cười: “Nhật Linh trở về rồi à”
Lê Nhật Linh gật đầu, nhìn Hoàng Ánh, bà dường như gầy đi không ít, trên đầu còn có thêm rất nhiều tóc bạc.
Nhưng Lê Nhật Linh không nói gì với Hoàng Ánh cả, cô không phải thánh mẫu, cô không làm được việc bị bà đối xử như thế mà vẫn có thể cười với bà được.
Giống như Hạ Lan Châu vậy, cô không muốn ghỉ hận nhưng cũng không muốn tha thứ, đây chính là tính cách và giới hạn của cô.
Chỉ có Lâm Quân là khiến cô nhịn không được mà tha thứ hết lần này đến lần khác.
Có lẽ tất cả phụ nữ khi ở trong tình yêu đều mù quáng như vậy, Lê Nhật Linh cũng không ngoại lệ.
Lâm Quân mím môi, đi đến trước mặt Hoàng Ánh, Hạ Ly nghiêng đầu nhìn người trên giường bệnh, còn chưa đợi Lâm Quân nói gì đã thông minh gọi một tiếng: “Bà nội”
“Đây là Hạ Ly đúng không?” Ánh mắt Hoàng Ánh sáng lên, đây là lần đầu tiên bà gặp cô cháu gái này của mình.
Thật ra không nói đến Hạ Ly, cho dù là Hòa Phong thì mấy năm nay bà cũng mới gặp được mấy lần.
‘Sau khi Lê Nhật Linh rời đi, Lâm Quân luôn hận bà, bà cũng đã nhận ra mình ghét Lê Nhật Linh đều là do sự xúi giục của Phan Kiều Như, nhưng bây giờ bà cũng đã nghĩ thông rồi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối hận có tác dụng gì cơ chứ?
Thật ra chỉ có thể nhìn thấy Lâm Quân và cháu nội của bà, bà đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Bà thật sự không muốn nhìn thấy đứa trẻ Lâm Niệm Sơ kia, nhưng nó cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt bà, đây chắc là báo ứng của ông trời đối với bà.
Suýt chút nữa vì một đứa con hoang mà bà đã hại chết cháu ruột của bà Cả ngày cứ sống trong hối hận và ảo não như thế, thời gian càng lâu, người cũng già đi từ lúc nào mà không biết.
“Vâng” Hạ Ly đáp lại một tiếng, nhưng lại không quá thân thiết với Hoàng Ánh, dù sao thì cô bé chưa gặp bà bao giờ cả.
“Đã lớn như thế này rồi” Hoàng Ánh có chứt xúc động, muốn sờ đầu Hạ Ly, nhưng không còn sức lực.
Cuối cùng Lâm Quân không thể chịu được, cứng nhắc mang theo mấy phần quan tâm: “Đừng phí sức nữa, đợi mẹ khỏi bệnh rồi nói tiếp đi”
Ánh mắt Hoàng Ánh lại lờ đi, Lâm Niệm Sơ ôm quả bóng mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy vào trong, vô tình không kịp dừng lại đâm vào lưng Lê Nhật Linh.
Lâm Quân đang định mở miệng mắng vài câu nhưng lại phát hiện thân thể của Lê Nhật Linh đột nhiên cứng lại, biểu tình trên gương mặt cô âm u không rõ ràng, nhìn chăm chằm gương mặt Lâm Niệm Sơ.
Cô nhớ đứa trẻ này, cho dù nó đã lớn lên nhiều rồi.
Vẻ u ám trên gương mặt cô giảm đi rất nhiều, năm đó bởi vì có bệnh mà gương mặt gầy gò xanh xao cũng tròn hơn nhiều, nhưng cô vẫn nhớ cậu bé.
Khi cô mới đến Mỹ, đêm nào cũng nắm mơ thấy tay của Lâm Niệm Sơ bóp cổ Hòa Phong, Hòa Phong giấy dụa khóc lóc, cuối cùng dần dân tắt thở.
Cơ thể Lê Nhật Linh đột nhiên cứng lại, vô thức ôm lấy Hòa Phong ở phía sau Mà Hạ Ly đang ở bên cạnh Lâm Quân tò mò nhìn người “anh trai” vừa mới xuất hiện này.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy Lê Nhật Linh có chút quen nhưng lại không thể nhớ ra là ai, Lâm Quân nhíu mày đi đến trước mặt Lâm Niệm Sơ, nghiêm giọng nói: “Ra ngoài”
“Ồ!” Lâm Niệm Sơ cúi thấp đầu đi ra ngoài, còn tiện thế đóng cửa lại.
Dáng vẻ ngoan ngoãn khiến Cha Lâm cảm thấy có chút đau lòng, nhưng ông lại nghĩ lại, Lâm Niệm Sơ chào đời là một sai lầm, suýt chút nữa đã khiến nhà họ Lâm tan nát.
Mặc dù Lâm Niệm Sơ ở lại nhà họ Lâm nhưng càng ngày cậu bé càng cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu.
Cậu bé cũng đã lớn hơn một chút rồi, cũng hiểu được rất nhiều chuyện, đặc biệt là ánh mắt của người khác, trong ánh mắt của mọi người, cậu bé chỉ là một sai lâm, là một đứa con hoang đáng xấu hố.
Cậu bé thở phì phò chạy ra vườn hoa phía sau, tức giận vỗ quả bóng trong tay, chỉ muốn.
khóc to một trận.
Bây giờ Lâm Niệm Sơ chỉ mới bảy tám tuổi, cậu bé không hiểu sao mình lại khiến người khác ghét như vậy, đặc biệt là Hoàng Ánh, trước kia rõ ràng là bà đối xử với cậu rất tốt mà.