Trần Hi Lam đứng bên ngoài một lát, để gió lạnh thổi qua cho đầu óc tỉnh táo, nhịp tim trở lại bình thường.
Cô ta chỉnh lại tóc tai của mình rồi lại quay vào quán bar.
Cô ta không ngờ là Hạ Huy.
Thành lại uống rượu một mình rồi say gục trên bàn.
Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ xa lạ đang muốn đỡ anh ta dậy.
Người phụ nữ kia có một mái tóc vàng, dáng người rất nóng bỏng, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nhưng tuổi tác… Sợ rằng người phụ nữ này còn lớn hơn Hạ Huy Thành.
Nhưng trong quán bar, một người phụ nữ xa lạ muốn đỡ anh ta như vậy, người đó có ý nghĩ gì cũng rất rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết Trần Hi Lam bĩu môi, khí thế mạnh mẽ đi tới chỗ anh ta, nằm lấy cổ tay của người phụ nữ kia.
“Cô đang làm gì vậy?” Người phụ nữ nóng bỏng kia nhíu mày, khuôn mặt cô ta được trang điểm đậm, nhưng trên mặt đầy vẻ khó chịu.
Cô ta đã nhìn thấy người đàn ông này trước, tại sao lại có người ra tay cản trở cô ta?
Trần Hi Lam kiêu ngạo vênh mặt: “Tôi còn chưa hỏi cô đấy! Cô muốn làm gì hả “Tôi nhìn thấy người đàn ông này trước!
Chuyện gì cũng phải xem xét thứ tự trước sau chứ!” Người phụ nữ kia cũng không cam lòng yếu thế, giọng nói phóng đại rất nhiều.
“Đây chính là bạn trai của tôi!” Khóe môi Trần Hi Lam nhẹ nhàng nhếch lên.
Cô ta khoác lên cánh tay của Hạ Huy Thành, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Cũng không biết Hạ Huy Thành đã uống bao nhiêu rượu, thân hình xiêu vẹo, ngay cả đứng cũng không đứng vững, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng Trên mặt người phụ nữ kia đầy vẻ không tin
“Tôi đã quan sát anh ta một lúc lâu, không có bất kỳ ai bên cạnh anh ta cả.
Tại sao vừa rồi cô không ở bên cạnh anh ta?”
Ai tin có người sẽ để một mình bạn trai đến quán bar chơi?
Trần Hi Lam lại kéo Hạ Huy Thành qua, trong ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ giận giữ, người phụ nữ này lại dám có ý nghĩ không yên phận với Hạ Huy Thành: “Nhanh buông anh ấy raI”
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Cô có buông ra không?” Trần Hi Lam căm lấy chai rượu trên bàn rồi đập xuống.
Trong nháy mắt, mảnh thủy tỉnh văng tung tóe khắp nơi, Trần Hi Lam còn cầm nửa chai thủy tỉnh còn lại, chỉ về phía người phụ nữ và hỏi lại.
Ánh mắt cô ta cũng trở nên lạnh lùng, khí thế khiếp người, dáng vẻ nói được là làm được, để mọi người cảm thấy không rét mà run.
Người phụ nữ kia cũng bị dọa sợ, đã buông lỏng tay ra.
Cũng chỉ là một người đàn ông đẹp trai mà thôi, cũng không cần phải liều mạng như vậy chứt Mấy cô gái nước ngoài đều liều mạng như vậy sao?
“Cô nghĩ là tôi sợ cô à?” Người phụ nữ kia lớn tiếng, giả vờ tỏ vẻ vẫn rất khí thế, nhưng trong lòng đã xuất hiện ý thôi lu .
Trần Hi Lam cầm lấy nửa chai rượu trong tay, giơ giơ về phía gò má người phụ nữ kia, trên mặt đầy vẻ cười nhạo, nhẹ nhàng nhếch môi: “Nếu cô muốn thử một chút, tôi cũng không ngại đâu!”
“Không phải chỉ là một người đàn ông à! Xem cô quý báu đến mức nào kìa!” Người phụ nữ kia bĩu môi, trừng mắt liếc xéo Trần Hi Lam một cái rồi lắc mông đi xa.
Trần Hi Lam thật sự quá tức giận, tại sao cô †a lại dám nói Hạ Huy Thành như vậy? Cô ta dựa vào cái gì chứ?
Mấy người bên cạnh đều đang xem trò náo nhiệt, thấy người phụ nữ kia đã rời đi, nên tất nhiên không còn gì để xem, mọi người đều rối rít lắc đầu và tản ra.
Trần Hi Lam mím môi, đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý tưởng.
Cô ta gọi nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh qua.
Trần Hi Lam cố ý hạ thấp giọng, nhân viên phục vụ cũng thuận theo ý của cô ta, cúi đầu lắng, nghe cô ta dặn dò: Trong túi xách của tôi có thuốc trị tiêu chảy.
Đợi lát nữa, anh cho vào ly rượu của người phụ nữ kia cho tôi, tôi…”
Nói tóm lại, chỉ cần để người phụ nữ kia uống thuốc là được rồi!
Hạ Huy Thành thật sự say nặng.
Trần Hi Lam nhìn người phụ nữ kia đã uống xong ly rượu, hài lòng bật cười, đỡ Hạ Huy Thành ra khỏi quán bar.
Từ trước đến giờ, Trần Hi Lam chưa bao giờ chịu thua thiệt trong những chuyện này.
Hạ Huy Thành mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở nơi nào.
Dù gì anh ta cũng là một người đàn ông cao to, cao hơn một mét tám.
Trần Hi Lam vẫn luôn đỡ anh ta, cô ta cũng rất mệt mỏi, chỉ có thể gọi xe taxi, dứt khoát đưa anh ta về nhà mình.
Cô ta thật sự cảm thấy khó chịu với Lê Mỹ Vân.
Tối nay, cô ta đưa Hạ Huy Thành về nhà mình, để người phụ nữ kia đợi một cách vô ích, chọc giận cô ta một trận cho bỏ tức!
Hạ Huy Thành cũng ngoan ngoãn đi theo cô †a.
Vừa vào cửa, anh ta lập tức nôn đầy ra sàn nhà.
Đã bao giờ Trần Hi Lam chăm sóc người say rượu đâu! Cô ta mặt ủ mày chau thay quần áo cho anh ta, vô cùng mệt mỏi.
Mấy cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái cũng bị bỏ quên hết rồi, ngay cả khi Hạ Huy Thành đã trắng trẻo sạch sẽ, cô ta cũng lười quan tâm, chỉ mở điện thoại di động ra, tra cứu cách nấu canh giải rượu.