Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 45: Chờ đợi đáp án cuối cùng


Khuất Tĩnh Văn đối diện nở nụ cười, nụ cười mang theo muôn vạn nhớ nhung nhiều ngày tích lũy, mang theo cả lời hứa cùng tình yêu đang ngày một lớn dần.

1

Cô vẫn mặc trên người bộ tây trang lúc sáng, tóc dài theo gió tung bay. Những vệt sáng hoàng hôn cuối cùng đang ẩn hiện phía sau lưng như đang điểm tô thêm bầu không khí dịu dàng.

Ở phía đối diện, Kỳ Mặc Vũ cảm nhận được mùi trầm hương rõ rệt đang xông vào cánh mũi, khóe mắt nàng có hơi phiếm hồng nhưng không dễ phát giác.

Hồ Nhã Hinh vốn không biết nút thắt giữa hai người nên khi thấy Kỳ Mặc Vũ đứng bất động tại chỗ không nói lời nào còn cho rằng nàng bất ngờ quá nên chưa kịp phản ứng, thế là liền tiến lên chào hỏi Khuất Tĩnh Văn.

"Khuất lão sư là đến chúc mừng sinh nhật Mặc Vũ sao?"

Hồ Nhã Hinh sớm đã chú ý tới chiếc bánh sinh nhật trên tay Khuất Tĩnh Văn. Hôm nay vốn dĩ còn chưa đến ngày nhưng cũng vừa hay có thể ăn bánh kem và đếm ngược thời gian. Với lại chỗ này khó mà tìm được chỗ bán bánh kem, có lẽ Khuất Tĩnh Văn biết được nên tiện đường mang tới.

Khuất Tĩnh Văn nghe Hồ Nhã Hinh hỏi mới nhìn lướt qua mấy túi đồ trong tay, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, sinh nhật tiểu Vũ tôi sao có thể vắng mặt."

Tô Giai Nghê tinh ý phát hiện ra chút khác thường giữa hai người nhưng không nói gì, chỉ tiến lên chào hỏi Khuất Tĩnh Văn rồi lôi kéo mọi người vào nhà.

"Chúng ta vào trong trước đã, Khuất lão sư chắc cũng cần được nghỉ ngơi."

Khoảng cách từ Bắc Thành đến đây không phải ngắn, xem thời gian có lẽ Khuất Tĩnh Văn đã đi cả một ngày đường. Trong lòng Kỳ Mặc Vũ cũng có hơi lo lắng nhưng không có biểu hiện ra, chủ động dẫn đường vào nhà trước.

Thật ra khi vừa nhìn thấy cô, nàng đã rất vui vẻ. Tâm sinh ra từng trận ngọt ngào pha lẫn chút hờn trách.

Cô bắt nàng đợi một lần hết ba tháng, lời yêu thương đến bên tai liền bị ngăn cách bởi thời gian và không gian. Cho dù hiện tại có muốn ôm Khuất Tĩnh Văn đến cỡ nào thì cũng phải kiềm chế lại. Nàng vẫn còn phải đợi đáp án cuối cùng.

2

Vả lại có đám Hồ Nhã Hinh ở đây thật không tiện. Nhân chút thời gian ít ỏi này còn có thể hù dọa Khuất Tĩnh Văn một chút.

Nghĩ như vậy, Kỳ Mặc Vũ liền không đếm xỉa tới Khuất Tĩnh Văn mà Khuất Tĩnh Văn thì cũng đang suy nghĩ cách làm sao để dỗ dành bạn nhỏ.

Bà bà vẫn đang loay hoay trong bếp, đến khi nghe tiếng bước chân thì mới bước ra nhìn thử. Diện tích căn nhà không lớn nên vừa đi mấy bước là đã có thể nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn từ đằng trước đi đến. Bà bà không giấu được vui mừng, trực tiếp tiến đến ôm lấy bả vai cô.

"Tiểu Văn đấy à, bà còn tưởng con bận rộn không muốn ghé qua đây."

Khuất Tĩnh Văn liếc nhìn Kỳ Mặc Vũ một cái sau đó mới cúi người ôm ôm bà bà: "Con xong việc liền ghé qua ngay. Lần này lại làm phiền bà rồi."

"Không phiền, không phiền."

Bà lão vui vẻ cười ha hả.

Khuất Tĩnh Văn cũng mỉm cười đáp trả, sau đó đem mấy túi đồ trên tay đặt lên bàn, hướng bà bà nhờ vả: "Con có mang ít đồ từ Bắc Thành đến, có một ít thuốc bổ cho bà, đồ chơi cho tiểu Chiêu. Còn có ngày mai là sinh nhật tiểu Vũ, phiền phức bà bà đêm nay cho con mượn nhà bếp."

Bánh sinh nhật từ nơi xa mang đến, để lâu chắc chắn không dùng được. Đêm nay có vẻ hơi sớm nhưng cùng ăn uống chờ đợi giây phút bước sang tuổi mới cũng có chút thú vị.

Bà lão lão đương nhiên vui vẻ đồng ý: "Con cứ tự nhiên. Ta kêu A Vu đi mượn ít bàn ghế, đêm nay bày tiệc ở ngoài sân. Nhà bếp giao cho mấy đứa."

Hồ Nhã Hinh thập phần hưng phấn: "Nếu có thêm ít rượu lại càng sảng khoái, haha."

Bà lão nghe thế mới tiếp lời: "Có, có. Chỗ này cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu rượu, mấy đứa muốn bao nhiêu cũng có."

Thói quen sinh hoạt tại một ngôi làng nhỏ rất đơn giản. Mỗi ngày sau khi đi làm về hay tụ tập thành một nhóm nhỏ, uống rượu ca hát. Dân làng đa số là thanh niên trai tráng, đương nhiên có sự yêu thích đối với loại thức uống có hơi cay này.

Đôi mắt Hồ Nhã Hinh sáng rực: "Vậy con muốn một vò. Không, là năm vò. Làm phiền bà bà rồi."

Bà bà liên tục gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Kỳ Mặc Vũ từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào, nội tâm chỉ âm thầm sinh ra ngọt ngào. Khuất Tĩnh Văn lúc này mới tiến đến bên cạnh nàng, kéo kéo vạt áo: "Có thể đến giúp tôi lặt rau không?"

2

Kỳ Mặc Vũ nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu rồi đi thẳng một đường xuống bếp.

Khuất Tĩnh Văn đứng yên tại chỗ gãi gãi mũi. Có lẽ đêm nay cô phải biểu hiện thật tốt rồi.

Hồ Nhã Hinh và Tô Giai Nghê mỗi người mỗi tay mang mấy túi nguyên liệu đi xuống nhà bếp.

Nhân lúc Khuất Tĩnh Văn không để ý, Hồ Nhã Hinh đến đến câu cổ Kỳ Mặc Vũ, tò mò dò hỏi.

"Này, Khuất lão sư vì cậu mà đến. Cậu từ đầu đến cuối lại không nói lời nào. Không phải có chuyện gì chứ?"

Kỳ Mặc Vũ gỡ xuống cánh tay của cô: "Cậu chỉ biết nhiều chuyện. Mình đây chỉ là vui quá nên không biết nói gì."

Hồ Nhã Hinh bán tín bán nghi nhìn Kỳ Mặc Vũ: "Thì ra là vậy a."

Nhà bếp chật chội vốn không đủ chỗ cho bốn người, Hồ Nhã Hinh nhiều chuyện xong thì lôi kéo Tô Giai Nghê ra ngoài làm ít việc vặt, nhường lại không gian cho Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ.

Khuất Tĩnh Văn lúc này đã cởi ra áo vest bên ngoài, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo được xắn lên để lộ ra cổ tay xinh đẹp. Kỳ Mặc Vũ ngồi một bên nhìn đến say mê, trong lòng không khỏi hồi tưởng đến đoạn thời gian sống tại nhà cô.

Khuất Tĩnh Văn tập trung nấu nướng, bầu không khí phút chốc chỉ còn lại tiếng xào nấu cùng hương thơm thoang thoảng. Thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn, chỉ thấy Kỳ Mặc Vũ luống cuống xoay người đi chỗ khác. Khuất Tĩnh Văn giả vờ không nhìn thấy, nhưng khóe môi vẫn vụng trộm cong lên.

Một lát sau bà bà dẫn theo Mã Vu, tiểu Chiêu trở về, còn ôm theo mấy vò rượu và một con gà to tướng. Tiểu Chiêu nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn thì vui vẻ reo hò, không còn như lần trước rụt rè.

"Ta đi lấy mấy vò rượu, hàng xóm biết đêm nay mở tiệc liền dúi cho ta con gà mái này. Tiểu Vũ nói xem muốn ăn gì, liền để tiểu Văn làm."

Kỳ Mặc Vũ thầm cười trong bụng, xem như là sinh nhật nàng, ở đây nàng là lớn nhất. Phúc lợi này sao có thể không nhận lấy.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ, Khuất Tĩnh Văn bên này cũng dừng tay chờ đợi câu trả lời.

Một lát sau, Kỳ Mặc Vũ cuối cùng cũng chịu đưa ra đáp án.

"Con muốn ăn gà nướng."

Bà lão cười gật đầu: "Vậy thì gà nướng nha. Trước tiên để A Vu mang con gà này đi nhổ lông trước đã."

So với thường ngày, bữa cơm hôm nay đến hơi muộn. Thế nhưng cả đám người cũng không ai than thở lời nào, sốt sắng phụ giúp để nhanh chóng hoàn thành công việc.

Mã Vu làm gà xong thì đưa đến cho Khuất Tĩnh Văn tẩm ướp còn hắn ra ngoài nhóm lửa. Gà này phải nướng trực tiếp trên lửa than ăn mới có cảm giác.

Bên ngoài Hồ Nhã Hinh cùng Tô Giai Nghê và tiểu Chiêu đã bắt đầu xếp bát đũa, còn có trang trí một chút cho có không khí.

Lúc nãy những túi đồ Khuất Tĩnh Văn mang đến không chỉ chỉ có nguyên liệu nấu ăn mà còn có một ít bong bóng cùng đèn dây. Xem như thực sự dụng tâm lương khổ.

Nhóm người bên ngoài làm xong phần việc của mình thì thay phiên nhau đi tắm, chỉ có Khuất Tĩnh Văn vẫn tập trung yên tĩnh nướng gà.

Kỳ Mặc Vũ đứng tựa vào vách cửa, nhìn ngắm bóng dáng xinh đẹp đang không ngừng bận rộn. So với lúc chiều, chiếc áo sơ mi trên người Khuất Tĩnh Văn đã có phần xốc xếch, vài sợi tóc cũng rủ xuống hai bên gò má, dính vào những giọt mồ hôi đang lăn dài. Càng nhìn càng cho người ta cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.

Khuất Tĩnh Văn bên này bận rộn nhưng vẫn luôn cảm giác có một ánh mắt vẫn dõi theo mình. Cô bất chợt ngẩng đầu, vừa lúc chuẩn xác tìm đến đôi mắt không an phận, theo sau đó là một nụ cười sủng nịch.

Lần này cảm xúc đến quá nhanh, Kỳ Mặc Vũ không tự chủ được cũng đáp lại cô bằng một nụ cười. Sau đó liền giả vờ giả vịt xoay người đi vào nhà.

2

Đợi đến khi mọi người xong xuôi hết thảy thì cũng đã tám giờ hơn. Bữa tiệc này không đơn thuần là sinh nhật Kỳ Mặc Vũ mà cũng xem như là tiệc chúc mừng cho việc xây trường học tại nơi đây.

Nhóm người ngồi xung quanh một cái bàn lớn, ở giữa toàn là mỹ vị do chính tay Khuất Tĩnh Văn xuất trận. Bánh sinh nhật cũng đã được cắm nến sẵn sàng, chỉ chờ được thắp sáng.

Bà bà nhìn những người trẻ tuổi, xúc động không thôi: "Lâu lắm rồi ta mới được lần nữa trải qua bầu không khí này. Có cảm giác thật ấm áp."

Kỳ Mặc Vũ hướng bà bà lễ phép: "Bà ơi, hay là hôm nay để chúng con mượn hoa kính Phật, xem như đây là tiệc mừng thọ của bà."

Người thôn quê vốn chẳng biết cái gì là mừng thọ, nhưng nhận được tâm ý của các nàng, bà lão đương nhiên vui vẻ.

"Được được. Vậy thì liền mừng thọ."

Nhóm người vui vẻ phụ họa theo, bầu không khí chẳng mấy chốc được làm cho nóng lên.

Hồ Nhã Hinh nãy giờ vẫn giữ khư khư trong tay vò rượu. Hôm nay có Mã Vu, xem như đã có người bồi tiếp cô uống đến thỏa thích. Tô Giai Nghê lần này cũng không cần phải chịu khổ.

Khuất Tĩnh Văn vì hai người một già một trẻ đốt lên ngọn nến, giữ chặt chiếc bánh trong tay để bà bà cùng Kỳ Mặc Vũ cùng ước nguyện.

Đây là lần đầu tiên Mã Chiêu được chứng kiến một buổi tiệc sinh nhật, con bé nhìn theo không chớp mắt, nép trong lòng Mã Vu kêu lên: "Con cũng muốn."

Kỳ Mặc Vũ ngoắc ngoắc cô bé: "Tiểu Chiêu, sang đây."

Nàng nhường ra một khe hở để cô bé chen vào, sau đó ba người cùng nhau thổi nến trong những tiếng vỗ tay và ca từ của bài hát chúc mừng sinh nhật.

"Chúc mừng sinh nhật tiểu Vũ."

"Chúc mừng đại thọ bà bà."

"Chúc mừng tiểu Chiêu."

...

Làm xong nghi thức thì ai về chỗ nấy. Tiểu Chiêu chiếm lấy cái bánh sinh nhật. Mã Vu, Hồ Nhã Hinh cùng Tô Giai Nghê thì xoay quanh vò rượu. Khuất Tĩnh Văn chăm chú vì Kỳ Mặc Vũ gắp thức ăn. Bà bà yên lặng nhìn ngắm bọn trẻ, nụ cười chất chứa hạnh phúc cùng thỏa mãn.

"Mặc Vũ, hôm nay là sinh nhật cậu, có phải cậu cũng nên uống một chút không?"

Hồ Nhã Hinh lúc này đã hơi có men rượu, không tránh khỏi có một chút không kiềm chế được tâm tình.

Kỳ Mặc Vũ vô thức nhìn về phía Khuất Tĩnh Văn, sau đó mới cầm lấy ly rượu: "Được, mình tiếp cậu một ly."

Đám người nhanh chóng nâng lên ly rượu, tiếng va chạm nhanh chóng vang lên, sau đó liền một hơi uống cạn.

Gió đêm nhè nhẹ, lòng người vui vẻ. Hồ Nhã Hinh và Tô Giai Nghê uống say loạng choạng dìu nhau sang nhà bên cạnh nghỉ ngơi.

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ ở lại phụ giúp thu dọn rồi mới trở về với thế giới hai người.

+

Đêm nay họ còn rất nhiều chuyện để nói.