Thanh Trà ngày nào cũng cố gắng dạy đàn cho Thiên Khôi nhưng cậu lại cố tình không chịu học thật ra có chịu học cậu cũng chẳng học được vì khả năng mù âm nhạc bẫm sinh của mình. Đình Ân dù có tức giận nhưng vẫn phải cố kiềm nén nếu không thì công việc này mất trắng kế hoạch cũng đổ vỡ. Thiên Khôi cũng nghĩ ra một ý hay để cô từ bỏ việc dạy học đó chính là tận dụng khả năng mù âm nhạc của mình.
Hôm nay bà Trịnh mời Đình Ân ở lại ăn trưa cô cũng mặt dày chẳng từ chối. Bà lại sắp xếp cho cô ngồi gần Thiên Bảo hắn chán ghét chẳng nhìn cô lấy một lần.
Ánh mắt kì lạ của Trà, Khôi và Bảo đã khiến Thiên Hữu nghi ngờ trong lòng. Vừa ăn một miếng sườn do bà Trịnh làm Đình Ân vội khen ngợi.
" Món dì làm ngon thật"
Thiên Bảo vội xen vào.
" Không cần phải nịnh bợ khoa trương như vậy đâu"
" Không phải đâu, nó ngon thật ấy bác vì cháu không có mẹ nên không thể được có phúc như con trai bác được nên cháu thấy rất ngon vì cô đã vất vả nấu vậy mà"
Bà Trịnh kinh ngạc thốt lên
" Cháu nói câu này làm bác nhớ đến lần đầu Trà ăn cơm nhà bác ghê, con bé cũng nói gần giống vậy"
Thiên Hữu chú ý ánh mắt của Thanh Trà dành cho Đình Ân rất lạ cứ như họ đã quen nhau từ trước vậy.Thiên Hữu không chịu được nữa chủ động tới phòng Thiên Bảo mà hỏi cho ra lẽ.
" Em đang có toan tính gì? Em tính làm gì Trà?"
" Anh phát hiện rồi sao? Anh đang ghen đấy à?"
Thiên Hữu tức giận muốn nghe thấy câu trả lời ngay lập tức, nhưng Thiên Bảo lại cứ nhỡn nhơ đùa giỡn với hắn nên hắn khó chịu.
" Vợ của anh mặc dù body rất đẹp nhưng không phải gu của em, bọn em chỉ muốn đuổi Đình Ân đi nên mới hợp tác với nhau chỉ có vậy "
Thiên Hữu cau mày hỏi
" Sao cô ấy muốn đuổi Đình Ân đi, hai người họ có quan hệ gì?"
" Ai mà biết nhưng cô ta nói Đình Ân không đơn thuần như vẻ ngoài, ai mà biết được giác quan của phụ nữ thính lắm."
Thiên Hữu lớn giọng cảnh báo hắn.
" Em nên cẩn thận cách xưng hô, dù lớn tuổi hơn nhưng theo giai dế thì cô ấy là chị dâu của em, giữ khoảng cách đi và đừng kéo cô ấy vào những chuyện này nữa "
Nói xong hắn bỏ đi luôn, Thiên Bảo tức giận ra ngoài mua sắm để giải stress thì nhận ra thẻ lại không thể tính tiền. Hắn chỉ có thể nhục nhã mà trả đồ lại. Hắn xong thẳng vào phòng Thiên Hữu chất vấn hắn.
" Sao anh đóng băng thẻ của em?"
" Em dùng tiền anh kiếm còn kiếm chuyện với vợ anh thì bây giờ em phải gánh hậu quả. Em dựa vào người khác cũng nhiều rồi bây giờ tự lực cánh sinh được rồi. Chẳng phải em muốn theo đuổi ước mơ làm ca sĩ à? Tự kiếm tiền nhờ ước mơ đi"
" Anh... "
Không khuyên can được anh trai thì hắn chuyển sang năn nỉ Thanh Trà. Được dịp trên cơ Thiên Bảo đương nhiên Trà cũng hóng hách hơn.
" Muốn tôi giúp thì anh gọi tôi bằng chị dâu một tiếng đi"
Thiên Bảo nuốt cục tức, nhỏ giọng gọi
" chị dâu" Nhưng Trà lại kiếm cớ nghe không rõ để bắt hắn nói lại.
" Chị dâu"
" Vẫn còn nhỏ quá chưa nghe thấy"
" CHỊ DÂUUUUUU, được chưa?"
Thanh Trà hài lòng bèn đi xin giúp cho Thiên Bảo. Cô đem đồ ăn trưa do mẹ nấu đến công ty gặp hắn, vừa thấy cô hắn đã biết cô định nói gì.
" Em không cần xin giùm nó, để nó tự lực cánh sinh"
" Nếu anh làm vậy, anh ta sẽ càng ghét em hơn thôi"
Thiên Hữu thở dài mà xoa xoa đầu, cô cũng nhanh trí chạy lại đấm bóp vai cho hắn. Thiên Hữu nắm lấy tay cô từ từ dời tới phần sau gáy để cho cô mát xa.
" Em ăn ít quá đến cả đấm bóp còn không có sức"
" Chê tôi hả? Vậy tôi gọi mấy cô đào đến cho anh nha?"
" Dỗi rồi hả?"
Hắn nhẹ nhàng nói.
" Em thân với Bảo cũng tốt nhưng mà nó còn trẻ con quá em đừng hùa theo nó để kết thân nữa, anh biết em cố tình liên minh với nó để đuổi cô giáo đi nhưng mà em đâu phải loại người xấu xa như vậy"
Thanh Trà đứng hình trong chốc lát, cũng may rằng hắn không phát hiện cô có ý đồ khác khi đuổi Đình Ân đi.
" Thì ra anh biết hết rồi. "
" Chuyện gì về em... Anh cũng biết"
" Nhưng mà em tốt như anh nghĩ sao? Anh cũng thấy những hình xăm trên người em rồi anh vẫn nghĩ em tốt sao?"
Thiên Hữu cười nhẹ rồi trả lời.
" Sao có thể đánh giá phẩm chất của một người qua hình xăm chứ? Em ngốc quá "
Thấy Thiên Hữu đang duyệt tài liệu, cô từ phía sau chờm người lên phía trước, giả vờ ngây thơ hỏi.
" Đây là gì vậy?"
" Đây hả chỉ là những tài liệu bình thường chẳng có gì quan trọng"
Câu nói của Thiên Hữu khiến Thanh Trà lo lắng, cứ nghĩ hắn đã thân thiết với cô phần nào nhưng thì ra là hắn vẫn dè chừng cô. Cô cũng chưa muốn manh động vào lúc này nên bỏ đi ra chỗ khác. Thật ra lúc nãy khi cô chờm người lên hắn đã khẽ đỏ mặt khi ngực cô vô tình cọ vào vai hắn nên khiến hắn lúng túng trả lời vội không kịp suy nghĩ.