Cuộc Sống Hạnh Phúc

Chương 2


Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vừa tỉnh giấc, cô phát hiện mình đang nằm tại một căn phòng xa lạ, dáng người đột nhiên trở lại thon thả như mười năm trước. Nhưng kinh ngạc hơn hết, còn có một đứa nhỏ gọi cô là mẹ ?!

Hạ An An không nghĩ ra được lời nào để diễn tả cảm giác lúc này.

Trong lúc Hạ An An còn đang thắc mắc, người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn đứng dậy nhìn về phía cô.

Lúc nãy, do anh ta ngồi quay lưng lại nên cô không nhìn thấy được. Bây giờ, khi anh xoay người lại, cô mới phát hiện người này cực kì, cực kì đẹp trai.

Dáng anh rất cao, ít nhất 1 mét 8 trở lên. Anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, toát lên khí chất của một người đàn ông từng trải. Cẩn thận quan sát bộ quần áo hàng hiệu rất tinh xảo trên người anh, cùng thiết kế căn nhà này, cô chắc chắn cho dù anh không xuất thân từ gia đình danh môn thì cũng là một doanh nhân thành đạt.

Ngũ quan của anh có hình dáng sắc nét, rõ ràng. Chiếc mũi cao nổi bật cùng đôi chân mày rậm càng khiến cho gương mặt anh thêm phần nam tính. Đôi môi anh mím chặt không để lộ kẽ hở, có thể đoán được anh không phải người nói cười tùy tiện, mà là một người mạnh mẽ như sấm rền.

Trong một thoáng khi nhìn thấy cô, ánh mắt thâm trầm của anh chợt lóe lên một tia khó hiểu, nhưng liền khôi phục lại vẻ bình thường rất nhanh.

Anh đẩy ghế ra, bước tới phía cô. Đến chỗ cậu con trai nhỏ, anh dừng lại. Ánh mắt anh chần chừ chốc lát trên trán cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Em thấy sao rồi? Vết thương còn đau không? "

Giọng nói của anh vô cùng dễ chịu, vừa dịu dàng vừa nam tính.

Hạ An An nhìn người trước mặt, kinh ngạc lùi về sau một bước, biểu cảm như thể trông thấy quỷ: "Anh Hoắc, sao anh lại ở chỗ này?"

Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, đôi chân mày rậm giống y đứa nhỏ cau lại: "An An, em làm sao vậy?"

Cậu bé con cũng ngạc nhiên nhìn An An, thầm nghĩ hôm nay mẹ có chút kì lạ. Đưa ánh mắt cầu cứu về phía người đàn ông cao lớn, cất tiếng hỏi: " Papi, mẹ con không sao chứ?"

Papi ?!!!

Hạ An An rối tung, tưởng chừng phát điên vì cảnh tượng trước mặt.

Đứa bé gọi cô là mẹ, gọi người này là cha, như vậy cô và người đàn ông này có quan hệ gì?

Trời ơi, trò đùa này rốt cuộc là thế nào đây?

Cô sao lại có thể có quan hệ loại này với Hoắc Minh Hiên?

Hoắc Minh Hiên là anh trai của bạn học cô, Hoắc Minh San. Anh có ngoại hình tuyệt vời cùng trí thông minh vô địch. Từ ngày còn đi học, anh đã nổi tiếng với thành tích xuất sắc, khiến vô số thiếu nữ say mê. Sau khi tốt nghiệp, anh tự mình thành lập một công ty phần mềm. Dựa vào ý tưởng độc đáo và khả năng kinh doanh trời phú, anh nhanh chóng đưa công ty Lam Diệu trở thành một công ty hùng mạnh với giá trị tài sản lên đến hàng tỉ tệ. Nghe nói, dù đã 38 tuổi, anh vẫn chưa kết hôn. Là doanh nhân nổi tiếng bậc nhất, có không ít các tiểu thư danh môn đang chờ được gả cho anh.

Nhưng trước kia, khi đến nhà Hoắc Minh San chơi, cô mới chỉ gặp qua Hoắc Minh Hiên vài lần, ngay cả nói chuyện còn không có. Rốt cuộc làm thế nào cô lại có thể gả cho Hoắc Minh Hiên, còn có một đứa con lớn như vậy?



Cuối cùng thì chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?

"Hoắc ... Anh Hoắc, Minh San đâu? Tôi muốn gặp cô ấy."

Mối liên hệ duy nhất giữa cô và anh chính là Hoắc Minh San. Chưa kể, Hoắc Minh San còn là bạn thân nhất của cô. Hai người đã chơi với nhau hơn mười năm. Trước mắt, mọi chuyện đều quá đỗi lạ lùng, người cô có thể tin tưởng lúc này chỉ có mình cô ấy.

Ánh mắt Hoắc Minh Hiên nhìn cô có chút phức tạp.

Trước đây, mỗi lần đến nhà Hoắc Minh San, Hạ An An đều hỏi xem Hoắc Minh Hiên có nhà không. Nếu có, cô sẽ không tới nữa. Nguyên nhân là do khí thế của anh trai Hoắc Minh San thật sự quá mạnh mẽ, chỉ cần lại gần anh thôi thì đã có cảm giác như bị khí thế của bậc đế vương áp bức.

Vốn sợ Hoắc Minh Hiên từ lâu, nên khi anh nhìn mình, cô chỉ biết cúi đầu co người lại, căng thẳng xoa lòng bàn tay.

"Được, để anh gọi cho con bé." Không biết vì sao, Hạ An An chợt cảm thấy trong giọng nói của Hoắc Minh Hiên có chút cưng chiều.

Mặc kệ thế nào, Hạ An An cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm thở dài một hơi. Đột nhiên nhìn về phía Hoắc Minh Hiên, cô thấy đôi bàn tay to lớn của anh đang xoa đầu cậu con trai bé bỏng, ánh mắt vốn thâm trầm lúc này trở nên rất đỗi dịu dàng: "Thiên Dục, chờ cha gọi chú Lý đưa con đi học nhé."

Sự dịu dàng chẳng hề giống với Hoắc Minh Hiên vốn luôn nghiêm túc và bừng bừng khí thế ép người này khiến Hạ An An lắp bắp kinh hãi. Thật không ngờ người đàn ông chẳng mấy khi nói cười trước mặt cô lại có thể dịu dàng đến vậy, rõ ràng là anh vô cùng yêu thương con trai mình.

Cậu bé Thiên Dục vừa lén nhìn Hạ An An rồi lại tới Hoắc Minh Hiên, cái miệng nhỏ chu chu, cầm ống quần Hoắc Minh Hiên đung đưa: "Con muốn ở nhà cơ."

Hoắc Minh Hiên xoa xoa đầu cậu bé, nói: "Nghe lời cha. Cha tan làm sẽ đến đón con ngay, Thiên Dục là em bé ngoan có phải không?"

Bạn nhỏ Thiên Dục lưu luyến nhìn Hạ An An, đôi mắt ngân ngấn nước, mím môi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Dạ được. Papi nhớ phải đến đón con sớm nha."

Hoắc Minh Hiên gật gật đầu.

Vừa dứt lời, trước cửa liền xuất hiện một người thanh niên mặc đồ Tây bước vào. Đến cạnh Hoắc Minh Hiên, anh cung kính chào: "Ông Hoắc, bà Hoắc." Sau đó, anh hướng đến Thiên Dục, nói: "Đi thôi, tiểu Thiên dục. Chú sẽ đưa con đi học."

Thiên Dục nhìn Hạ An An, ánh mắt tràn đầy chờ mong, dường như đang mong cô giữ lại, vừa đi vừa nhìn cô mãi không thôi.

"Mami nhớ ăn sáng đó nha." Trước khi bước ra cửa, cậu bé còn không quên ngoái đầu, nhẹ giọng nói.

Không hiểu vì sao, nghe thấy câu nói của bé con, trái tim Hạ An An như mềm nhũn. Nếu thằng bé đúng là con của cô, thì cô phải thật có phúc lắm mới có thể sinh được đứa bé vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như vậy. Chắc phải tu tám kiếp mới có được một đứa con như thế.

"Bây giờ, anh gọi điện cho Minh San, em lại đây ăn chút gì đi."

Giọng nói của Hoắc Minh Hiên kéo Hạ An An đang suy nghĩ mông lung về thực tại. Cô quay đầu nhìn anh, đúng là anh đang cầm di động bấm số, chẳng bao lâu thì đã có người nghe máy.



Cô lo lắng nhìn anh nói chuyện điện thoại xong, sau khi thấy anh bỏ điện thoại vào túi, mới run run lên tiếng: "Em ...Em còn chưa rửa mặt, chưa thay quần áo. Em phải đi thay đồ trước đã. Minh San sẽ đến đúng không?"

Anh gật gật đầu.

Hạ An An nhận được câu trả lời khẳng định này, liền vội vàng chạy lên lầu, như thể có gì đó đang đuổi theo, chỉ sợ chạy chậm một bước sẽ bị bắt lại.

Trên đường chạy về căn phòng ban nãy, phát hiện trước phòng có WC, cô bước vào rửa mặt.

Trở về phòng, Hạ An An vẫn không làm sao khôi phục lại tâm tình như bình thường. Hôm nay, thật sự đã có quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra. Trước mắt, cô chỉ có thể chờ Minh San đến để nói cho cô ấy nghe. Nếu thật đã xảy ra chuyện thì Minh San nhất định sẽ không giấu giếm cô.

Cô vệ sinh đơn giản xong thì mở tủ quần áo, chuẩn bị thay đồ.

Tủ quần áo có rất nhiều đồ, tất cả đều là loại cô thích, thiết kế đơn giản, rộng rãi thoải mái. Cô xin lỗi chủ nhân của chiếc tủ một tiếng rồi tiện tay lấy một chiếc váy ra. Nhìn thiết kế nổi bật của chiếc váy xòe đang mặc trên người, Hạ An An kích động đến phát khóc.

Không nhớ đã bao lâu rồi cô mới được mặc chiếc váy xinh đẹp như vậy. Từ sau khi béo lên mười năm trước, cô không thể mua quần áo theo ý thích nữa, chỉ cần mua được quần áo vừa kích cỡ là đã cám ơn trời đất lắm rồi.

Cô bỗng bất an trong lòng, lo lắng tất cả mọi chuyện này đều chỉ là giấc mơ. Sau khi cô tỉnh dậy, liệu có vẫn nằm trong căn phòng 60,70 mét vuông đó, vẫn có cơ thể nặng 100kg, vẫn lo sợ hôm nay đi trên đường bị người ta mắng là đồ mập chết tiệt hay không?

Trong lúc tâm trạng phức tạp, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Vội vàng khôi phục tinh thần, cô hít sâu vài cái rồi thấp thỏm mở cửa.

Người đứng ngoài chính là Hoắc Minh San.

Nhìn thấy Hoắc Minh San, Hạ An An vô cùng kích động như vừa được cứu mạng, hô lớn: "Minh San, rốt cuộc cậu cũng tới!"

Không ngờ Hoắc Minh San còn kích động hơn cả cô, ôm lấy cổ cô, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau tuôn trào: "An An, cuối cùng cậu cũng chịu gặp tớ? Tớ cứ tưởng rằng cả đời này cậu sẽ không tha thứ cho tớ."

" ... " Hạ An An sững sờ, không hiểu chuyện gì. Rõ ràng mấy ngày trước hai người mới vui vẻ đi dạo phố cơ mà?

"An An , xin lỗi, là tại tớ không tốt. Năm đó, tớ thực không có ý xấu, tớ xin thề, tớ tuyệt đối không có bất cứ ý đồ xấu gì với cậu. Năm năm trước, khi cậu được chọn tham gia cuộc thi Ngôi sao tương lai, tớ rất mừng cho cậu. Cho nên, tớ mới cho cậu mượn phòng của anh trai để tập luyện. Tớ thực không biết anh ấy lại trở về sớm hơn dự định, càng không ngờ tới anh bị Lạc Mỹ Châu chuốc thuốc. Cuối cùng, mưu kế của cô ta không những không thực hiện được, còn làm hại cậu bị ..."

"An An, anh của tớ bình thường không phải người như vậy. Anh ấy là bị Lạc Mỹ Châu hạ thuốc, cho nên mới thành ra như vậy. Con người khó tránh khỏi sai lầm. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải anh ấy cố ý. An An, cậu trừng phạt anh ấy nhiều năm như vậy còn chưa đủ hay sao? Đối với anh ấy, sai lầm này là tội ác không thể tha thứ. Đúng là anh ấy đã sai, khiến cậu mang thai, còn mất đi cơ hội tham gia cuộc thi khiêu vũ. Nhưng dù sao, Thiên Dục nó, nó chỉ là một đứa trẻ. Nó vô tội, An An à, cậu đừng hành hạ bọn họ, đừng hành hạ bản thân nữa được không? Tớ biết Hoắc gia tớ có lỗi với cậu nhiều lắm. Tớ biết tương lai của cậu đã bị hủy hoại, nhưng chẳng phải mọi người đều đã, đang đền bù cho cậu, không phải sao?"

"An An, chuyện đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu vẫn không thể tha thứ sao? Lần này cậu nhảy lầu tự sát, cậu biết anh lo lắng cho cậu thế nào không? Cậu có biết Thiên Dục khóc lóc đáng thương đến thế nào không? Tớ van xin cậu, xin cậu đừng tự lãng phí cuộc đời mình nữa có được không? Tớ không mong cậu có thể tha thứ cho anh trai, chỉ xin cậu hãy nghĩ đến Thiên Dục một chút. Dù đã xảy ra chuyện gì thì nó cũng là con của cậu."

" ... "

Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc Hoắc Minh San đang nói cái gì không? Sao cả một câu cô cũng chẳng hiểu gì cả ?!!