Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 162: Phơi chăn.


Sau tiết Thanh minh, trong nhà hiếm hoi có được chút ít thời gian rảnh rỗi.

Tất nhiên, sự "rảnh rỗi" này cũng có giới hạn, chẳng hạn như mỗi ngày Ngô Lan vẫn kiên trì lên núi hái trà, không biết mệt mỏi.

Tống Tam Thành dẫn người dọn dẹp nhà của ông chú Bảy sạch sẽ, gọn gàng. Ngô Lan còn giúp gom lại những chiếc chăn bông cũ kỹ đã để lâu, để Tống Đàm mang xuống trấn đánh lại cho mềm.

Ánh mặt trời ấm áp hong khô chăn cả ngày, tối hôm đó, ông chú Bảy và bà thím Bảy đã không chờ được mà vội vàng trở về nhà ngủ.

Thật ra, ngủ ở nhà Tống Đàm cũng rất ngon, giấc ngủ sâu, sáng dậy thì tinh thần sảng khoái.

Nhưng dù ngủ thoải mái, thì trước lúc đi ngủ lòng vẫn có chút không quen. Người ta thường nói, “ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ c.h.ó của mình” mà.

Hai ông bà già càng không quen nổi.

Thế nên, về lại nhà, hai lớp nệm dày được trải ra, thêm tấm ga trải giường bằng vải thô, dù sao ở quê nhiệt độ vẫn còn thấp, nhất là người già thì dễ sợ lạnh.

Phủ thêm một chiếc chăn bông mỏng nữa...

Sáng sớm hôm sau, hai ông bà đã ôm má mà bước qua đây.

“Làm sao vậy?”

Tống Đàm sáng sớm đã ra vườn sồi để cho c.h.ó ăn. Lợi dụng lúc sương sớm còn nặng, không ai quấy rầy, linh khí lan tỏa khắp nơi, có cảm giác "mưa móc đều thấm".

Những cây sồi đã xanh tốt um tùm, lá non tươi mát chen chúc trên các nhánh cây, trông thật nhộn nhịp.

Ở giữa các lá, những nụ hoa dài nhỏ thấp thoáng lộ ra, không lâu nữa sẽ nở rộ, báo hiệu một vụ mùa bội thu sắp đến.

Dọc theo rào quanh vườn, những cành non của cây kim anh tử đã được Tống Tam Thành buộc cố định bằng dây, rất biết điều mà leo lên.

Phía trên, lá non xòe rộng, bên dưới những thân non màu đỏ tím mập mạp đang vươn lên, những nụ hoa to bằng móng tay thấp thoáng, cả khu vườn tràn đầy sức sống.

Trong căn "nhà chó" sang trọng trong vườn, Tam Bảo và Tứ Bảo đang thực hiện nhiệm vụ rất tốt, Tống Đàm cũng ở lại chơi với chúng khá lâu, mãi mới lưu luyến rời đi.

Vừa bước vào sân, đã thấy hai ông bà già trông như vậy, không khỏi tò mò.

Ông chú Bảy nhăn mặt:

“Bị nóng trong người rồi.”

Nóng trong người?

Nhưng mà nghĩ kỹ, hôm qua ăn uống cũng chẳng có gì đặc biệt dễ gây nóng cả mà?

Trương Yến Bình cười trộm: “Ông chú Bảy, có phải đêm qua ông lén pha nhân sâm uống không? Sao mà nóng trong dữ vậy? Nhất là lớn tuổi rồi, bình thường phản ứng cơ thể sẽ chậm hơn, không ngờ giờ lại mạnh như vậy.”

Ông chú Bảy càng tức: “Cậu thì biết gì! Tôi đã bảo là chăn không thể phơi quá lâu rồi, không nghe! Cứ đem hết ra phơi, rồi tối đắp, chao ôi, lửa của mặt trời mạnh quá mà! Đắp một đêm thôi mà lợi hại thế này, đến lợi cũng sưng lên rồi!”

Trương Yến Bình trố mắt: “Phơi chăn đâu phải chỉ để ấm áp, mà còn để diệt mạt bụi mà? Ông chú Bảy, ông không thể đổ tại chăn phơi nắng làm nóng người được.”







Tống Tam Thành cười lớn: “Yến Bình, con không hiểu đâu. Chăn phơi dưới nắng, tối đắp lên đúng là dễ nóng thật, đó là dương hỏa. Người thể chất yếu không chịu nổi đâu. Chú Bảy, để con hái ít hoa cúc dại pha trà nhé?”

Ông chú Bảy khoát tay: “Tôi uống trà thôi, không thèm cái hoa cúc dại của cậu đâu.”

Sáng sớm chuẩn bị xong bữa sáng, quay đầu lại, ông chú Bảy đã xách cuốc nhỏ, gọi Kiều Kiều:

“Đi, đi, đi, ra vườn hái rau.”

Nghĩ nghĩ, dù sao mình giờ là người có lương, cũng phải tôn trọng ông chủ một chút, thế là ông làm bộ nghiêm túc hỏi:

“Trưa nay ăn rau bồ công anh có được không? Hạ hỏa.”

Câu này đúng là hỏi thừa rồi. Đầu bếp làm gì cũng ngon, thì tất nhiên mọi người ăn gì cũng được thôi.

Chỉ có Trương Yến Bình là một lần nữa cảm thán về cuộc sống phong phú ở quê nhà, lần trước sau trận mưa lớn, mọi người đi nhặt rau tề thái, anh ta lựa cả buổi sáng còn chưa xong. Hôm nay lại tiếp tục đi đào bồ công anh.

“Cả ngôi làng này, thứ gì ăn được là cũng ăn hết rồi…”

Anh ta lẩm bẩm, nhưng tay lại tự động cầm một cái giỏ nhỏ, cùng Kiều Kiều ra ngoài.

Tống Tam Thành đang sửa lại cán chiếc xẻng trong tay, lúc này mỉm cười nói:

“Yến Bình siêng năng hẳn lên nhỉ.”

Tống Đàm cười nhạt:

“Anh ấy là đang tìm cơ hội kinh doanh thôi, tiện thể giảm cân nữa mà.”

Nói gì thì nói, ăn mỗi bữa ba bát lớn, nếu còn không chịu động tay động chân chút nào, chắc Tống Đàm sẽ phải đưa anh ta về lại thành phố.

Lúc này, cô lại nhớ ra chuyện khác:

“Cha, con thấy trên núi có mấy cây tuyết nhĩ sắp thu hoạch rồi, có thể hái một ít về để nhà mình nếm thử xem sao.”

Dù sao thì cũng chắc chắn không tệ.

Tống Tam Thành ngừng động tác trong tay, trên mặt đầy vẻ trầm tư:

“Nói cũng lạ, năm nay cái gì cũng phát triển tốt, chỉ là sâu bọ hơi nhiều một chút, nhưng chưa thấy bệnh tật gì cả.”

“Cha nhớ hồi trước khi trồng tuyết nhĩ, thứ này rất dễ bị bệnh mốc xám. Ngày nào cũng phải cầm cái que tre nhỏ để cạo mốc trên cây, cuối cùng còn phải bôi vôi để khử trùng diệt khuẩn… Nhưng giờ thì nhàn hẳn rồi.”

Về tuyết nhĩ, ông đã để ý rất kỹ, ngày nào cũng lật qua lật lại, phơi cho thông thoáng.

“Cha đoán đợt đầu hái không được nhiều lắm, phơi khô chắc chỉ được khoảng một, hai cân thôi.”

Thế cũng là nhiều lắm rồi.

Tống Đàm lẩm bẩm:

“Thứ này trên mạng toàn bán theo gram thôi mà.”





Còn một việc khác nữa.

“Bên vườn sồi, nửa số cây dưới gốc đã trồng nấm mộc nhĩ và tuyết nhĩ rồi, còn lại một nửa chưa trồng gì. Cha thấy mình nên xen canh cái gì đây?”

Giờ không có việc gì quan trọng, Tống Tam Thành đối với chuyện trồng trọt cũng không thấy ngại. Dù sao trồng gì cũng được, miễn không để đất bỏ không.

Ông nghĩ một lúc:

“Hay là trồng thêm đậu đi, đậu tương là không thể thiếu.”

Cũng đúng.

Có thể xay làm sữa đậu, ép đậu phụ, làm váng đậu. Thậm chí bã đậu còn có thể xào ăn, không thì đem cho gà, cho lợn ăn, ép dầu cũng được.

“Được đấy!”

Tống Đàm quyết định:

“Lần trước mình có để dành giống đậu tương không? Con tranh thủ buổi sáng chưa có ai, đi gieo đậu luôn.”

Tống Tam Thành nghĩ nghĩ, cũng cầm lấy cái cuốc:

“Lần trước đất đã cày rồi, nhưng vừa mới mưa xong, cha đi trước lật lại lớp đất, con theo sau gieo hạt nhé.”

Giờ sức của Tống Đàm còn lớn hơn cả Tống Tam Thành. Cô không nói gì, nhẹ nhàng đón lấy cái cuốc, sau đó dúi vào tay cha một túi nhỏ hạt đậu:

“Cha, để con làm cho.”

Chớp mắt, cả sân lại vắng tanh.

Ba con c.h.ó nhỏ trong sân chạy vòng quanh mấy vòng, phát hiện chẳng còn ai cả, bèn kêu lên một tiếng, rồi lại bắt đầu lục lọi trong đống đồ linh tinh.

Ở đằng kia, ông chú Bảy nhìn thấy một mảnh ruộng bỏ hoang không ai chăm, bèn bước qua, đi dọc theo bờ ruộng xanh rờn vì cỏ mọc lan ra.

Bà thím Bảy, dù đang nhiệt miệng, tâm trạng vẫn rất vui vẻ. Lúc này còn có tâm tình dỗ cháu:

“Kiều Kiều, ăn rễ cỏ tranh không? Bà đào cho con nhé.”

Kiều Kiều vui vẻ gật đầu:

“Ăn ạ.”

Bà thím Bảy bèn dùng cái xẻng nhỏ xới một cái trên bờ ruộng, liền moi được mấy rễ cỏ tranh non trắng ngần.

Rễ cỏ này nhai ngọt ngọt, trẻ con ở quê hồi nhỏ thường dùng để g.i.ế.t thời gian, không gì thích hợp hơn.

Bà thím Bảy rửa sạch một nắm rễ cỏ tranh ở mương nước bên ruộng, định đưa cho Kiều Kiều. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giờ quen dùng nước máy rồi, bụng bọn trẻ chắc không còn khoẻ như hồi xưa nữa…

Thôi mang về rửa kỹ rồi hãy ăn.