Trước hết, không thể nào là kẻ thù tìm đến trả thù. Vương viên ngoại nhân hậu, tốt bụng, có danh tiếng rất tốt, không có kẻ thù trong trấn. Thứ hai, cũng không phải là trận hảo hoạn bình thường. Vương gia có hộ vệ gia đinh, tại sao lại không dập lửa, sao đến một người cũng không thể thoát thân?
Việc này có dâu vết là do có người gây ra. Sở dĩ Cố Đình Viên có lòng nghi ngờ Lý Châu là vì Lý Châu không hề tỏ ra đau buồn, đồng thời một đường thăng quan tiến chức, phát tài, một nam sau lái cưới được nữ nhỉ của một Thượng quan.
"Thời tiết môi ngày một lạnh." Sau khi vẽ xong bức chân dung, Cố Định Viễn thu dọn đồ dùng, nghe thấy Vương viên ngoại thở dài: "Nhiều nhà nghèo chưa chac đã chuẩn bị được áo bông."
Cố Đình Viễn nhớ rõ việc này, bởi vì nó đã xảy ra ở kiếp trước, sau khi Vương viên ngoại cảm khái, đã cho người chuấn bị ảo bông phân phát cho những người nghèo.
Quả nhiên, sau đó Vương viên ngoại nói: "Ta đã cho người chuẩn bị năm trăm cái áo bông, tặng cho những người không đủ tiền mua. Chỉ là Đình Viên có biết Lý Châu đã chuẩn bị thử gì để giữ ấm chưa?"
"Thưa, van bối không biết." Cố Đình Viễn do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Ở kiếp trước, sau khi hắn đáp xong một câu không biết, thì không nói gì thêm nữa. Sau đó, Vương viên ngoại nhờ hắn đưa cho Lý Châu một chiếc áo khoác bông, cũng mời Lý Châu từ đó tới làm việc bên cạnh để tạo điều kiện cho hôn sự giữa Lý gia và Vương gia.
Khi đó Cố Đình Viễn cùng Lý Châu cũng không nói chuyện nhiều. Nguyên nhân là do ban đầu Cố Đình Viễn muốn cho Lý Châu vay tiền, ve sau tỷ tỷ không đồng ý vì nợ cũ vẫn chưa trả lại nên hắn cũng không cho vay, tử đó Lý Châu cũng không lui tới chỗ hắn nữa.
Hai người không thường xuyên lui tới đương nhiên cũng không thể nói chuyện thân mật. Hắn chỉ đưa giùm áo bông, không nói gì khác. Mà sau đó không lâu, Lý Châu trở thành nữ tế nhà Vương gia, thiếu bạc trả xong, hai người hoàn toàn không nói chuyện nữa.
Nghĩ đến kiếp trước, đến cuối cùng cũng không xác định được Lý Châu có gây ra chuyện đó hay không, Cố Đình Viễn cũng khó có thể nói nhiều, chỉ đành thành thật: "Vãn bối đã lâu rồi không gặp Lý Châu."
"Cái gì?!" Vương viên ngoại rất kinh ngạc: "Sao lại thế?"
Cố Đình Viễn thành thật trả lời.
Lông mày của Vương viên ngoại cau lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc cùng suy nghĩ. Một lúc sau, ông ấy nói: "Ta vốn muốn ngươi thay ta gửi cho hắn ta một chiếc áo bông. Nếu như thế này thì thật bất tiện."
Ông ấy không nhắc tới chuyện áo bông nữa, sai người hầu bọc một gói bánh hoa quế thơm ngào ngạt nói: "Đây là món điểm tâm trong phủ mới làm, cầm đi nếm thử"
Trong phủ Vương viên ngoại có một cây hoa quế, năm nào hoa quế cũng thơm, ông ấy sẽ cho người làm mấy chiếc bánh hoa quế tặng cho hàng xóm. Món bánh hoa quế thơm ngọt ngào này ai cũng biết.
Cố Đình Viễn hơi ngạc nhiên, vội vàng cảm ơn: "Đa tạ Vương viên ngoại."
"Đừng khách khí như vậy." Vương viên ngoại ra vẻ không vui: "Ta coi ngươi như chất tử của mình, chỉ là mấy cái bánh quế, không cần khách khí. Rảnh rỗi đến nhà ta chơi. mẫu thân của ta rất thích tỷ tỷ ngươi, vẫn thường hay nhắc tới."
Cố Đình Viễn trả lời: "Vâng, vãn bôi sẽ vê nhà nói lại với tỷ tỷ."
Sau khi hàn huyên vài câu, hắn mới vác rương sách lên lưng xin phép cáo từ.
Bước chân khi đến hơi nặng nề, nhưng khi trở vê lại nhẹ nhàng. Hắn đã tìm cơ hội để nói ra những điều cần nói. Hy vọng rằng Vương viên ngoại sẽ không tuỳ tiện ga nữ nhi nữa, có thể tránh được bi kịch kiếp trước.
Về đến nhà, hắn mở bì đựng mấy cái bánh hoa quế thơm phức ra, Vương viên ngoại đưa cho hán sáu cái, hắn để giành lại ba cái cho tỷ tỷ, còn có thêm ba gói đậu vàng gói lại với nhau. Bảo Âm thích bánh bánh quế thơm ngọt, vì vậy hắn sẽ mang nó cho nàng.