Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 129


Tảo Huyễn nhìn qua, muốn nỏi liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, nàng là một khuê nữ bình thường sao?

Có điều bà là mẫu thân của Trần Bảo Âm, hắn ta kìm nén biểu cảm kỳ lạ trên mặt nhưng không nói gì, năm c.h.ặ.t t.a.y lại bỏ đậu vào túi.

"Không phải ngươi cũng có túi sao?" Đỗ Kim Hoa buồn bực. Không phải là không có gì để đựng, tại sao lại yêu cầu Bảo Nha đưa khăn?

Thấy nhạc mâu tức giận, Cố Đình Viễn không dám mang hảẳn ta vì e ngại thân phận cao quý của đối phương, chỉ có thể nói: "Vị huynh đài này, huynh làm vậy thực sự không phù hợp. Không thân chẳng quen, không nên yêu cầu cô nương đưa đồ vật."

Lời này cỏ lý! Đỗ Kim Hoa gật đầu đồng ý.

"Ngươi quản được ta sao?" Tào Huyễn liếc mắt liền thấy người vừa nói là một cái thư sinh bân hàn, vốn là hạng người hắn ta chưa bao giờ để vào trong mắt, nhưng tên thư sinh này lại xuất hiện ở cửa nhà Trần Bảo Âm, khiến hắn ta quan tâm: "Ngươi là ai?"

Cố Đình Viễn không lên tiếng ngay mà liếc nhìn nhạc mẫu rồi mới trả lời: "Tôi là họ hàng xa của Bảo Âm."

Nói tới hai chữ Bảo Âm, tai hắn có chút nóng lên. Trong lòng của hắn thâm nghĩ, hi vọng nhạc mẫu không giận.

Họ hàng xa sao? Tào Huyền cau mày, trong đầu nghĩ đến đầu tiên chính là " Biểu ca " kia của Bảo Âm, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Trần Bảo Âm nói: "Tào Huyễn! Ngươi còn chưa đi sao?"

"Ngươi sao cứ vội vàng đuổi ta đi như vậy?" Tào Huyễn lập tức quên mất Cố Đình Nguyên, quay đầu nhìn Trần Bảo Âm, cảm giác như trái tim bị một bàn tay nắm chặt, khó chịu không nói nên lời.

Trần Bảo Âm chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, ngươi nên đi đi."

Nàng không còn là tiểu thư Hầu phủ, còn hắn ta vấn là tiểu công gia của quốc công phủ. Nàng là thôn nữ con nhà thường dân, còn hắn ta là con em nhà huân quý sống hào nhoáng ở kinh thành phồn hoa.







Sau đó bọn họ không cần phải gặp lại nhau nữa. Gặp lại cũng không cần tỏ ra quen biết.

Tào Huyễn hiểu rõ đạo lý này, hắn ta cũng không phải là thiếu niên vô tri cái gì cũng ngây thơ không hiểu, cũng bởi vì hiểu nên hắn ta mới càng cảm thấy khó chịu: "Ngươi thật sự không đi cùng †a sao?"

Vừa nói, hắn ta vừa vươn tay định nắm lấy cổ †ay nàng.

Đỗ Kim Hoa gấp gáp, vội vàng muốn đẩy hắn ta: "Ngươi làm gì vậy? Đừng đụng vào Bảo Nhal" Nhưng bà vẫn chậm một bước, một bàn tay gây gò đã nắm lấy cổ tay Tào Huyễn trước: "Huynh đài, làm như vậy là thất lễ."

Đỗ Kim Hoa vội vàng nắm lấy tay nữ nhi, nhét ra sau lưng, hung hăng trừng mắt nhìn Tào Huyễn: "Ngươi muốn đưa nữ nhi của ta đi đâu?"

Bảo Nha của bà! Bảo Nha vừa mới trở về thôi mài! Người này lại muốn cướp nàng từ trong tay bài Nếu dám mang Bảo Nha đi, bà liều mạng với hắn tal

Trước mặt Tào Huyễn là Đỗ Kim Hoa đang hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn ta, bên cạnh hắn ta là một thư sinh gây gò đang nắm chặt cổ tay, mạnh mẽ đến không ngờ. Lại nhìn Trần Bảo Âm, lúc này sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Ngươi đi đi, ta không tiễn."

Làm hỏng chuyện rồi. Tào Huyễn bực bội gãi đầu, muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này không tiện mở miệng.

Hắn ta muốn nàng tiễn một đoạn để nói chuyện, nhưng nàng cố chấp như một con lừa, nhất định sẽ không chịu nói thêm câu nào với hắn ta. Chán nản, lòng nặng trĩu, Tào Huyễn lên ngựa bỏ đi.

Khi tiếng vó ngựa xa dần rồi biến mất, Đỗ Kim Hoa vẫn chưa buông tay con gái.

Một lúc sau, nhìn về hướng cổng làng, không thấy thiếu niên áo đỏ quay lại, bà mới thở phào nhẹ nhõm. "Nương, con sẽ không đi đâu cả." Trân Bảo Am thuyết phục: "Hắn nói hươu nói vượn, nương đừng để ý."

Ánh mắt Đỗ Kim Hoa lo lắng. Người ta là quý công tử, lẽ nào đi nói hươu nói vượn trước mặt một nông phụ như bà? Bà có thể nhận ra hắn ta tới đây chính là muốn mang Bảo Nha đi, nhưng Bảo Nha không chịu đi cùng hắn ta.