Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 133


Bây giờ nàng ấy đã đi, đã trở về Hầu phủ, lại đối xử với bọn họ như hai người qua đường sao?

"Chình là trong lòng không có chúng ta!" Tôn Ngũ Nương cả giận nói, nếu như Lâm Lang trong lòng có bọn họ, sao đến một câu cũng không nhắn về?

Tôn Ngũ Nương rất buồn. Nàng ta giặt quần áo, khâu vá nệm chăn cho Lâm Lang, bông vải nhà ngoại cho còn dư một ít, nàng ta không đưa cho nam nhân của mình, mà làm giày bông cho Lâm Lang.

Khi Lâm Lang ở nhà, đè đầu cưỡi cổ nàng ta, chuyện gì cũng làm chủ. Bây giờ đi rồi, trở thành thiên kim Hầu phủ, lại hoàn toàn quên mất nàng ta. Còn không phải là chưa bao giờ để nàng ta trong lòng hay sao?

"Muội ấy sao lại như vậy?" Tôn Ngũ Nương tức giận nói.

Người trong nhà đều có tâm trạng tồi tệ, nhưng chỉ có nàng ta nói ra miệng lên tiếng. Nhưng lúc này, Đỗ Kim Hoa không mắng nàng ta như trước nữa.

Trần Bảo Âm nhìn Đỗ Kim Hoa biết rằng bà đang rất thương tâm.

Tôn Ngũ Nương căn bản nói mà không cần suy nghĩ, nói đúng hơn là nghĩ cái gì nói cái nấy. Nhưng từng chữ đều đ.â.m sâu vào tim Đỗ Kim Hoa.

Bờ môi bà mím chặt, khẽ run lên. Chỉ cân Lâm Lang chỉ nhắn về một câu nàng ấy sống rất tốt, cả nhà bảo trọng, Đỗ Kim Hoa cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.

Nhưng mà nàng ấy không nhắn vê một câu nào, chỉ sai người mang về năm mươi lạng bạc.

Năm thỏi bạc trắng như bông tuyết được lặng lẽ xếp trong túi, không hề bị động tới.

Tôn Ngũ Nương thậm chí không muốn chạm vào nó. Bà không phải người chưa từng thấy qua chuyện đời, trăm lượng bạc bà cũng thấy rồi!

Đỗ Kim Hoa nhìn cũng không muốn nhìn, mỗi lần nhìn đều thấy thương tâm, ước gì mình chưa từng nhận được nó. Bà cảm thấy trong lòng lạnh lão, lạnh thấu xương cốt, chỉ cảm thấy như một giấc mơ, điều này không phải là sự thật phải không?

Bà véo một cái vào lòng bàn tay, đau quá. Ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bảo Nha, bà cố gắng gượng cười nói: "Cũng lời rồi, ta nuôi nó lớn như vậy, cũng không tốn tới năm mươi lượng bạc. Lần này lời to rồi."







Trần Bảo Âm đứng dậy: "Mọi người ra ngoài đi."

Những người khác không nói gì, tất cả đều đứng dậy di ra khỏi phòng.

Ai cũng biết Đỗ Kim Hoa không dễ chịu. Bà yêu thương nữ nhi đến mức nào? Thấy bà đối với Bảo Nha đã tốt như vậy, nhưng bà đối với Lâm Lang cũng không kém, còn là yêu thương nàng ấy suốt mười lăm năm.

"Nương, người đừng nghĩ quẩn."" Đi tới cửa phòng, Trần Đại Lang dừng lại, quay đầu nói.

Đỗ Kim Hoa mắng: "Nghĩ quẩn cái gì? Ai nghĩ quẩn? Ngươi nói lung tung cái gì thế? Vô duyên vô cớ có được năm mươi lượng bạc, không biết lão nương ta vui mừng như thế nào đâu!"

Trân Đại Lang nghẹn ngào, hắn ta luôn ăn nói vụng về, chỉ có thể nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

"Phi." Đồ ngốc. Đỗ Kim Hoa lộ rõ chán ghét, khi mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ có Bảo Nha, bà muốn nói thêm gì đó, lại không nhịn được nữa, nụ cười gượng gạo liền tắt hẳn.

"Bảo Nha, nương không phải là..." Bà còn muốn giải thích.

Bà không nghĩ tới Lâm Lang, cũng không vì Lâm Lang mà đau lòng. Chỉ có một người trong lòng bà, đó là Bảo Nha của bà.

Bảo Nha thật đáng thương. Không ai đáng thương như Bảo Nha, nàng bị đuổi ra ngoài. Đúng vậy, Lâm Lang chịu khổ, nhưng không phải nàng ấy đã trở về làm thiên kim tiểu thư rồi sao?

Mà bản thân Đỗ Kim Hoa dù sao cũng có hai nhi tử. Mặc dù một người ngốc nghếch, một người không thành thật, nhưng cũng coi là hiếu thuận, Đỗ Kim Hoa cảm thấy vậy là thoả mãn rồi. . Chỉ có Bảo Nha, khi trở ve ngôi nhà này, trong lòng mọi người đều có quá nhiều chuyện, không có tâm tư để ý tới nàng. .

"Nương." Trần Bảo Âm ngắt lời bà.

Đúng là nàng cảm thấy rất buồn, lúc này cũng không muốn che giấu gì cả. Nàng ngồi bên cạnh Đỗ Kim Hoa, tựa cằm lên vai bà: "Con không thấy khó chịu. Chỉ cân con nghĩ đến nương rất thương con, là con không thấy khó chịu nữa."

Đỗ Kim Hoa bật khóc.