Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 75


Lúc này trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là đánh thật mạnh tên khốn kiếp này!

Tiểu công giả năm nay mười bảy tuổi, dáng người cao gầy, bởi vì quanh năm luyện võ nên trên người cơ bắp cường tráng. Hắn không bao giờ đánh trả tiểu cô nương, sợ không cẩn thận sẽ đánh c.h.ế.t người. Hơn nữa từ nhỏ tới lớn, hắn bị Trân Bảo Âm đánh nhiều nhất, cũng quen thuộc chiêu thức của nàng, luôn có thế bảo vệ-chỗ yếu hại.

Còn có thể nhàn nhã cãi lại: "Hiện tại ngươi còn dám động thủ với ta? Không sợ ta ta trị tội ngươi sao?"

Han là tiểu chủ nhân của Quốc công phủ, quyền thế vô song. Thành thật mà nói, người cả nhà nàng không đủ để hắn nhấc một đầu ngón tay.

Trần Bảo Âm dừng lại.

Sợ hãi sao? Sao có thể không sợ? Sau khi trờ về, nàng cố găng hết sức cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, sợ nếu không chú ý sẽ gây họa cho người trong nhà. Nàng còn lo lắng lúc trước lỡ trêu chọc nhầm người bụng dạ hẹp hỏi, giờ họ tìm tới một đầu ngón tay thôi cũng đủ xử lý nàng rồi.

"Sợ thật sao?" Thấy nàng thu liễm, Tào Huyễn đắc ý cười toe toét. Nhưng hắn đắc ý chưa được bao lâu, chỉ vừa cao hứng một chút, phản công đã tới. Gió táp mưa rào tập kích hung hăng giáng xuống: "Cho ngươi trị tội ta! Không trị không phải người!"

Biết nàng sợ hãi! Còn hù doạ nàng!

Trần Bảo âm xưa nay không đánh vào mặt hắn, lần này cực kỳ buồn bực, toàn nhắm vào mặt hắn mà đánh: "Tào Huyễn ! Đồ tiểu nhân!"

Ail Ai Tào Huyễn chống đỡ không được, vội vàng che mat TU Tứ đừng đánh vào mặt! Này, dừng tay! Ta giận rồi đấy!"

Trần Bảo Âm giả mù giả điếc. Hắn chạy tới xem nàng làm trò cười, còn dọa hù nàng! Có vui không? Nàng muốn hắn hối hận, cũng không dám đến đem nàng ra tiêu khiển nữal

Tào Huyễn không có cách nào khác, đành phải nghiêm túc, dứt khoát vặn hai cánh tay của nàng bắt chéo ra sau lưng, nhíu mày nói: "Bản thiếu gia buông ngươi ra, ngươi còn có khí lực..."

Đối mặt với một đôi đỏ ngầu chảy ra nước mắt, hắn không khỏi giật mình.

Giống như có đốm lửa rơi vào trong lòng, đốt cho hắn một cái co rúm lại, không khỏi buông lỏng lực đạo ra.







Trần Bảo Âm lập tức rút tay ra, hai mắt đỏ hoe, hung hăng trừng hắn, hận không thể đem hắn giãm trên mặt đất, ra sức đánh một trận!

Cách đó không xa, Hoắc Khê Ninh thấy tình hình không ổn liền sải bước đi tới. "Ngươi đang làm cái gì?" Hắn đứng ở trước mặt Trần Bảo Âm, nhìn chằm chằm Tào Huyễn.

"Tránh ra!" Tào Huyễn không nói cho hắn biết, đây là chuyện giữa hắn và Từ Tứ, cần phải giải thích cho người khác sao? Nhìn thấy người thanh niên cao lớn tram ổn như bức tường thành trước mặt, hắn vô cớ nổi cáu,"Ta bảo ngươi tránh raI"

Hoắc Khê Ninh mặc dù lớn hơn hắn mấy tuổi, hắn nên tôn kính một chút, nhưng ai bảo tên đó mang họ Hoắc chứ không phải họ Tào chứ?

Hoắc Khê Ninh liếc hắn một cái, phớt lờ hắn, quay người nhìn về phía Trần Bảo Âm.

Liền nhìn thấy một tiểu cô nương với đôi mắt cụp xuống, cái miệng mím lại.

Vừa rồi Hoắc Khê Ninh nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe. Nàng từ nhỏ đã không thích khóc, cho dù mọi người trêu chọc như thế nào nàng cũng không buồn, là một cô nương có lòng dạ trong sáng. Tên khốn kiếp đó đã nói gì khiến nàng nhảy dựng lên còn khóc nữa?

Quay người lại, ánh mắt sắc bén, nói: "Ngươi quay về đi."

"Ngươi nói quay về là ta phải quay vê sao?" Tào Huyễn vung roi ngựa, ngạo nghễ nói: "Vậy ta chẳng phải rất mất mặt sao?"

Hoắc Khê Ninh cúi đầu nhìn hắn, nói: "Làm cho nữ nhân khóc chắc là rất có mặt mũi."

"Ngươi..." "Ta không có khóc!" Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên sau lưng Hoắc Khê Ninh.

Tào Huyễn lập tức nói: "Ngươi nghe thấy không? Nàng ấy không khóc!" Thật là ăn ý, Từ Tứ đã giúp hắn nói chuyện!

Hắn đắc ý không thôi nhìn thấy nàng thò đầu ra từ phía sau Hoắc Khê Ninh, hung hăng trừng hắn một cái.

Hốc mắt vẫn còn đỏ.