Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 90


"Đệ đúng là hồ đồ, về sau không thể làm như vậy." Cố Thư Dung nói. Nàng ấy rnim môi, bắt đầu suy nghĩ: "Ngày mai, tỷ ra ngoài tìm người hói thãm một chút."

Dù có nhiều người cầu thân, chứng to đây đúng là một cô nương tốt nhưng nàng ấy vẫn muốn hỏi thäm một chút. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng ấy sẽ không yên lòng.

"Nếu đúng là một gia đình tốt, tỷ tỷ ta nhất định cưới về nhà cho đệ, để đệ đạt được mong ước!"

Cổ Đình Viễn nói: 'Làm phiền tỷ tỷ."

Vừa nó, hắn vừa không nhịn được cười. Thật tốt, tỷ tỷ vẫn ở đây, thu xếp hôn sự cho hắn. Dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất trong kiếp này, hắn sẽ sớm quang mình chính đại cầu thân với nàng.

Nghĩ đến đây, han cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp, có kích động, có ngọt ngào. Nàng sẽ trả lời như thế nào? Bà mỗi phải đến cửa bao nhiêu lần, nàng mới chấp nhận? Trước đỏ, hản có thể làm gì?

Sáng sớm hôm sau

Cố Đình Viễn dậy sớm, đang định đi mua đồ ăn thi phát hiện tỷ tỷ còn dậy sớm hơn mình: "Đệ đừng đi, để tý đi, đệ ở nhà chăm chỉ học hành."

"Được." Cố Đình Viên không có phản bác. Tỷ tỷ là một người quật cường, nàng ấy cảm thấy rằng sức khỏe của mình vẫn ổn, thì sẽ không chịu nhàn rỗi ở nhà.

Hắn dọn giường, mở cửa sổ, cầm một cuốn sách lên bắt đầu đọc trong sân.







Ăn điểm tâm xong, Cố Thư Dung nói: "Tỷ đi ra ngoài, đừng trách tỷ tỷ ta nhiêu chuyện, hôn nhân đại sự, cẩn thận một chút."

"Làm phiền tỷ tỷ." Cố Đình Viễn nói.

Bảo Âm tốt như vậy, đương nhiên không ngại hỏi thăm. Tỷ tỷ cũng là vì muốn tốt cho hắn, làm sao hắn lại không biết tốt xấu?

Sau khi Cố Thư Dung ra ngoài, hắn cũng đi ra ngoài.

Mang rương sách trên lưng đi về phía chợ. Bát nước nhạc mẫu cho hôm qua làm sao mà uống không được? Hắn không phải là người lợi dụng người khác. Hắn đã nói, kiếp này sống lại sẽ không lấy bất cứ thứ gì của Trần gia nữa.

Đến chợ, gặp một hán tử bán củi mặt mày ngăm đen: "Vị đại ca này, một gánh củi bán thế nào?"

Đại hắn kia liếc hắn một cái, đáp: "Mười tám văn tiền."

"Không thể rẻ hơn sao?" Cố Đình Viễn hỏi.

Có vẻ như hắn ta không ngờ rằng một thư sinh gầy gò, nhìn qua trông có vẻ đáng kính, lại có thể đi mặc cả. Đại hán có chút không nói nên lời, sau đó lắc đầu: "Một giá, không bớt." Khi đến gần lối vào thôn, Cố Đình Viễn dừng xe bò lại, một mình nhảy ra khỏi xe, vác tủ sách đi trước, vác một bó củi nặng trên lưng, khó khăn đi đến nhà nhạc mẫu.

"Ai vậy? Ngươi bán củi à?" Đỗ Kim Hoa ngồi trong sân, tiếp tục làm đế giày, nhìn thấy một bó củi lớn đặt ở bên ngoài sân. 'Không mua, ngươi đi đi!"





Ngốc hay sao vậy? Đỗ Kim Hoa lắc đầu, bà có hai đứa con trai tuổi trẻ khoẻ mạnh, nhà sẽ thiếu củi đốt sao?

"Đại nương, là cháu." Một giọng nhẹ nhàng, thở hổn hển vang lên.

Đỗ Kim Hoa sửng sốt, nghe quen sao? Bà đứng dậy đi tới hỏi: "Ai vậy?"

Cố Đình Viễn dỡ củi trên lưng xuống, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi lên cười: "Đại nương, là cháu."

"Ngươi?" Đỗ Kim Hoa cau mày, khó hiểu nói: "Ngươi ở chỗ này làm gì? Bán củi sao? Nhà chúng ta củi đốt cũng không thiếu." Hơn nữa, hắn là một cái thư sinh giỏi giang, sao lại đi bán củi? Đây không phải là g.i.ế.c gà dùng đao mổ trâu sao? Hắn có thể bán chữ, bán sách mài

Cố Đình Viễn cúi đầu lau mồ hôi trên mặt, thở đều hơn nói: "Không bán, con cho đại nương một ít củi." Dừng một chút, hắn giải thích"Hôm qua con uống của đại nương một bát nước."

Ân tình một giọt nước phải trả cả dòng sông. Hắn uống một hop nước, làm sao có thể uống không?

Đỗ Kim Hoa: '..."

Bà vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đống củi lớn, lại nhìn bộ quần áo sạch sẽ của Cố Đình Viễn: "Ngươi tự mình đốn củi sao?"

Dĩ nhiên là không. Làm thế nào hắn có bản lĩnh đó? Cố Đình Viễn mặt nóng lên, cúi đầu nói: "Vâng."