Vậy là lễ tổ chức đã xong,mọi người di chuyển đến bàn ăn nhưng Anh và người nhà chọn cách không ở lại ăn mà rời đi.
- Nè còn biết nãy là con ngầu lắm không?
- con biết,con lúc nào mà chả ngầu!
- Haha,tự tin quá. Ta rất bất ngờ về hành động của con đó.
- Sướng nhất con đó tiểu Vy.
- dạ con nghĩ là không......
- Ba mẹ không thấy xấu hổ sao?
- Là sao ?
- Không phải tự dưng xếp ba ghế ở đó khi họ đã hoàn toàn biết cô ấy có mặt.Không phải nói là không biết vì nãy trước khi vào đã gây sự với nhau một lần rồi!
Thật ra việc anh đứng ,ra bảo vệ cô, việc anh đứng ra nói đỡ cho cô, việc anh thể hiện tình cảm để mọi người nghĩ cô là người mà Anh âu yếm. Nhưng những hành động đó chỉ để bảo vệ quyền lợi ,danh tiếng của anh và gia phả nhà Lâm
Trong lúc đó ở bên phía nhà Ngụy sau khi tổ chức xong,khi Nhiên Y đang trong phòng nghỉ ngơi,đếm tiền cưới với mẹ của mình và chồng tự dưng ông đạp cửa tức giận xông vào , không nói không rằng đưa tay lên đánh Nhiên y một phát đau điếng vào mặt,rồi cầm tóc dúi xuống nền đất. Thấy vậy dì kế liền đứng lên ngăn lại còn A Hạo thì vội xuống đỡ cô dậy .
- Ba? Ba làm cái gì vậy?
Nhiên Y tay ôm bên má,khó hiểu nhìn người đàn ông đang hằm hằm tức giận mà gào lên hỏi
- Đứa ngu xuẩn,mày có biết hôm nay Nhà họ Lâm đến và Lâm tổng cũng đến không?
- Con biết nhưng có việc gì đâu ạ?
- Con ng.u ,nhỏ Kiều Vy được gả vào đó , được coi là người nhà của Lâm gia là người của Lâm tổng sao mày ngu tới nỗi mà Lâm tổng ở ngay đó cũng bày trò được hả?
- Thôi đi ông à, con nó không biết!
- Là ba lừa con,ba lừa còn?
- Nhiên y à!
- Ba lừa con rằng Lâm tổng là người tật nguyền,là người phế nhân rõ ràng anh ta rất khoẻ mạnh lại rất phong độ nữa.Nếu sớm biết vậy không phải bây giờ con là Lâm thiếu phi nhân sao? Không phải con đang ăn sung mặc sướng đang cậy đời hay sao? Đâu phải ngày đêm mang danh kẻ thứ ba xen chân vào chuyện tình của Con nhỏ đó.
- Mày dám bật lại tao?
Nhiên Y gào lên nói.Từ lúc nhìn thấy dáng người thật của anh Nhiên Y trong lòng lại cảm thấy hối hận khi đã nhường lại vị trí ngon lành cho cô.Nhưng như vậy có thể biết được cái tâm trong người của Nhiên Y, một người hám tiền,hám của,hám quyền. Ba cô nghe được những lời này giơ tay lên định đánh cho Nhiên Y một trận nữa thì Dì kế quỳ xuống van tha, xin lỗi cho con mình còn A Hạo cũng nhanh chóng quỳ xuống mà đưa tay ra đỡ cho vợ.
- Ông ơi tôi xin ông,tha nói một lần đi.
- Cút ra, hôm nay tao không đánh dập chân tay nó tao không làm người!
- Ba,con xin ba đừng đánh vợ con nữa,cô ấy đang mang thai rất ảnh hưởng đến em bé trong bụng ạ!
- Em bé sao?Chắc gì đó đã là con của cậu mà đứng ra đỡ!?
Ba cô gân cổ lên quát,rồi cũng hạ mình xuống không đánh nữa,trừng mắt nhìn Nhiên Y và nói :
- Trong ngày hôm nay nhốt nó ở đây, tất cả ra ngoài.Không cơm, không nước không mang bất cứ thứ gì cho nó trừ sự cho phép của tôi,rõ chưa??
- ......
- nhưng cô ấy......
- RÕ CHƯA?
- v..vâng!
- D...Dạ rồi!
Hai người dì kế và A Hạo cũng muốn phản bác lại nhưng bị lời quát của ba cô làm cho hoảng sợ chỉ biết làm theo những gì ông nói. Ba cô như bớt tức trong lòng rồi bước ra ngoài mặc xác ba con người đang run lẩy bẩy đó.
Nhìn trông họ chẳng khác gì hoàn cảnh của thời kì xưa khi người con trai trụ cột trong nhà là uy quyền nhất,là người có tiếng nói và mọi quyết định trong nhà còn ba người họ là thân người phụ nữ rẻ mặc và người làm thuê trong nhà, không được coi trọng mà đưa đẩy số phận của éo le của họ.
A Hạo thấy Ba cô rời đi liền quay sang muốn đỡ vợ mình dậy nhưng Nhiên Y gạt sang một bên và quát :
- Anh bỏ ra đi đồ vô dụng!
- Nhiên.... Nhiên Y?
- Anh thấy bố tôi nói thế anh không đỡ nổi một câu,chỉ nhẹ mà chấp nhận nó à đồ hèn?
- Anh .....
- Ha,Anh....anh làm sao cơ? Anh hèn quá à. Đúng là tôi ngu lắm mới dính phải anh.Biết có chuyện này sớm tôi đã chấp nhận gả cho Lâm Gia chấp nhận người chồng tàn tật để sống sung sướng rồi anh biết chưa!
- Thôi Nhiên Y à
- em,ý em là sao??
- Tự đi mà ngẫm!
- Lão phu nhân, cậu chủ A Hạo phiền hai người ra ngoài để tôi khoá cửa theo lời chỉ định của lão gia ạ.
Nói thật là làm ông đưa chìa khóa và cho tất cả mọi người đi ra ngoài hết để nhốt Nhiên Y ở trong phòng một mình, không nước, không đồ ăn.Đành vậy thôi chứ biết làm sao,Dì kế và A Hạo đứng dậy rời đi nhưng trước khi ra khỏi phòng Dì kế đã đến bên cạnh người hầu và ghé sát tai hỏi
- Có chìa dự phòng không?
- Dạ thưa lão phu nhân,đây là chưa khoá Lão gia đặc biệt chuẩn bị không có chìa khoá dự phòng,chỉ có mỗi một cái và khi nào làm xong phải đưa cho lão gia ạ !
- Hừ Lão già quái ác!
- Mẹ ơi cứu con với ,mẹ ơi đừng để con ở đây, ngột ngạt chết con mất.......Mẹ ơi hãy cầu xin ba tha cho con....Anh A Hạo nói đỡ em đi.....mẹ ơi hhhhhh.
Lúc bấy Nhiên Y mới ngân lệ than khóc như đứa trẻ gào lên cầu được giúp đỡ nhưng cánh cửa đã đóng lại không hề cho Nhiên Y bất cứ cơ hội nào cần thiết.Tuy không nhỡ nhưng dì kế dành phải nghe và làm theo những gì đang xảy ra !