Cưới Rồi Yêu

Chương 1: Sao hả? Có phải cô cảm thấy phê không?


"Rầm"_âm thanh khá lớn

Hắn quăng cô lên giường, đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ.

Cô bị ném đau đến nỗi mặt mày nhăn nhúm lại, uất ức tại sao lại phải chịu nỗi đau này.

" Chẳng phải cô tự trèo lên giường của tôi sao? Muốn bước vào nhà của tôi. Bây giờ cô toại nguyên rồi, còn giở cái bộ mặt đó ra, giống như vô tội lắm vậy?"_Huỳnh Thiên Minh quát lớn.

" Anh hiểu lầm tôi rồi..."_bị ngắt lời.

" Câm miệng."_hắn ta đưa tay bóp chặt miệng cô lại.

Người hắn nằm trên cô, cứ thế hắn vờn với cơ thể cô từng chút một. Hắn đưa tay xé toạt chiếc váy cưới mà cô đang mặc làm lộ rõ đôi vai mảnh khảnh trắng ngần.

" Thứ cô mong chờ nhất. Tôi cho cô...sau đó thì cút đi."

Hắn lộ rõ vẻ dã thú trong người, cô bây giờ như một con cừu đối diện với sói. Không thể làm gì khác, cô chỉ là một coi gái yếu đuối làm sao chống cự lại được.

" Thả tôi ra...anh không được..."_cô la thất thanh.



Vốn dĩ trong phòng chỉ có hai người, làm gì có ai cứu được cô. Với dã tâm của tên đàn ông trước mắt hừng hực như vậy. Thử hỏi cô có thể làm gì ngoài cách cam chịu.

" Trịnh Tiểu Thư. Cô đừng hòng thoát khỏi tôi đêm nay."

Mặc cho cô la thất thanh, hắn vẫn dở hành vi đồi bại. Hắn hôn cô tới nỗi toàn bộ chất dịch ngọt đều bị hắn nuốt chửng. Bàn tay hắn liên tục mò mẩm khắp cơ thể cô. Không chịu được nữa hắn đưa tay kéo toàn bộ chiếc váy cưới xuống dưới. Thân thể cô hiện rõ trước mặt hắn. Một tên đàn ông thấy được con mồi ngon như vậy thì làm sao mà bỏ qua được.

" Huỳnh Thiên Minh...anh không phải con người."

Trong lúc hắn đang cặm cụi hôn khắp người cô, cô tê rân cả người. Liền cuối đầu cắn vào vành tai, khiến hắn không kịp trở tay mà tát cô một cái đau điếng.

" Chát"_âm thanh vang động.

Nghe âm thanh cũng biết cô bị tra tấn đau đớn đến cỡ nào. Cô bị tán một cái đến nối muốn ngất đi, nhưng vậy thì sao, hắn vẫn không từ bỏ cô. Bởi vì đối với hắn cô xứng đáng bị như vậy. Tất cả những chuyện đang diễn ra toàn bộ là cô tự chuốt lấy.

Hắn đã có ý trung nhân, nhưng chỉ vì cô mà hắn không thể bên cạnh người hắn yêu thương, cơn phẩn nộ này cả đời cô cũng không trả hết cho hắn được.

Hắn trượt tay cởi hết cúc áo trên người rồi quăng chiếc áo vào một góc. Đúng là tên đàn ông này rất có sức hút, thân thể vô cùng săn chắc, bất kể cô gái nào thấy hắn với tình trạng này chắc chắn đều đổ gục. Nhưng cô thì không, đối với cô đây là nỗi uất nhục. Tự dưng lại bị gã cho người không hề quen biết, hơn nữa lại bị hắn đối xử không khác gì xúc vật, đánh không thương tiếc.

" Thả tôi ra...nếu anh dám làm gì tôi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh."



" Cô không tha thứ thì sao? Nực cười. Cô xem bản thân mình có đáng để tôi tình một đêm không? Cô nên cảm thấy tự hào vì tôi ban cho cô một ân huệ. Biết bao cô gái muốn quan hệ với tôi mà không được. Cô còn ở đây chống cự?"

Cô ra sức chống cự nhưng không thành, hắn cởi luôn cả chiếc quần trên người. Lộ ra một con quái vật đang sừng sững hừng hực muốn chui vào trong người cô. Có vẫy vùng đến đâu, tay cô bị hắn khóa chặt, không thể cử động được. Hắn từ từ luồng dương v*t vào nhụy hoa trên người cô, không cần khúc dạo đầu, hắn cứ đâm vào cho thỏa cơn tức giận.

" Aaaa..."_cô đau đến không chịu được mà la lên.

Hắn cứ nhịp nhịp người, bao nhiêu sự hờn giận trúc hết toàn bộ lên người cô. Lần đầu tiên của cuộc đời, cô đau đớn đến nỗi mồ hôi nhễ nhãi, nước mắt đầm đìa. Nhưng có thể làm gì hơn chứ, cô nằm như thể người chết rồi, không còn chút cảm xúc nhìn gã đang ông cứ nhấp từng nhịp trên người mình.

" A ừm..ư.."_cô rên lên từng hồi.

Đối với một tên đàn ông, âm thanh như vậy càng thêm kích thích hắn hơn, hắn đẩy nhanh nhịp càng lúc càng dồn dập hơn nữa. Cô mệt đến nổi không thể la thêm được nữa. Cô nằm dưới người hắn quằng quại, mồ hôi ra như thác.

Hắn hôn dọc từ môi cổ, trãi dài xuống ngực, liếm luôn cả mấy giọt mồ hôi như dành được chiến lợi phẩm.

Thân thể cô phải nói là rất quyến rũ, làn da trắng mơn mỡn, mịn màng, lại chưa từng quan hệ lần nào. Đúng là hắn bắt được mồi ngon, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được. Hắn đưa miệng múc luôn cả nhũ hoa cô, âm thanh thật khiến người ta hưng phấn.

" Sao hả? Có phải cô cảm thấy phê không? Đến nỗi không thể cất lời à? Cầu xin tôi đi. Tôi sẽ cho cô thêm vài nhịp nữa."

Cô hận đến nỗi không thể tự tay giết chết hắn. Tự dưng cô thức dậy trên giường hắn, xong buộc phải lấy hắn và còn bị hành hạ sống không bằng chết thế này. Tại sao cô phải chịu nỗi uất ức này. Hắn là một tên bệnh hoạn, khiến cô đau khổ là thú vui sao?