Tiêu Tuấn hơi cong khoé môi, biểu thị rằng mình vẫn ổn. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra với bản thân, anh cũng không ngờ mình có thể kiên cường như vậy. Nơi này không phải là nơi người ta thích ra vào, nhưng anh đã ra vào bệnh viện tận mấy lần, lần nào cũng toàn là những vết thương không hề nhẹ.
Anh không sợ mình xảy ra chuyện, chỉ sợ khiến Bạch Nhược Đình đau lòng.
Trong đầu lưu lại chút kí ức cuối cùng trước khi hôn mê bất tỉnh. Anh hẹn gặp Bạch phu nhân ở một quán cà phê, nói rõ về quan hệ giữa anh và Bạch Nhược Đình, về kết quả xét nghiệm ADN. Bạch phu nhân sau khi nghe xong vô cùng kích động. Anh rời khỏi quán cà phê, đang trên đường chuẩn bị sang bên kia để lấy xe thì bất ngờ bị tông từ phía sau.
Khoảnh khắc anh bị hất tung lên quay người lại, gương mặt ác độc đến cùng cực của Bạch phu nhân trong xe như đang vô cùng thoả mãn. Anh nhìn sang, thấy Bạch Nhược Đình đang gọt trái cây tận tâm như vậy, trong lòng trở nên rối ren.
Anh không muốn cô bị tổn thương, vì những sự thật đằng sau vừa phức tạp vừa phũ phàng. Nếu đúng như những gì Bạch phu nhân nói, trước khi kết hôn bà đã mang thai con của Tiêu lão gia, vậy thì chuyện này thật sự khó nói. Kết quả xét nghiệm ADN cho thấy anh và cô không cùng huyết thống. Vậy thì, người có cùng dòng máu với anh đang lưu lạc nơi đâu? Còn Bạch Nhược Đình, lẽ nào cô không phải con ruột của Bạch phu nhân?
“Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải đau ở chỗ nào không?”
Cô thấy anh từ lúc tỉnh lại đến bây giờ không nói gì cả, khiến cô cứ lo rằng anh vẫn thấy chưa ổn. Anh cười nhẹ, lắc đầu đáp.
“Không có. Anh không đau.”
Bạch Nhược Đình cụp mi mắt, nhớ lại lúc nhìn thấy chiếc xe được chụp ở hiện trường tai nạn. Cô ngước lên nhìn anh, hai người bất giác nhìn nhau mà không nói gì, mỗi người đều có một khúc mắc riêng. Im lặng một lúc lâu, cô mới khó khăn mở lời.
“Lúc anh cấp cứu trong phòng, cảnh sát có cho em xem hình ảnh chụp lại tại hiện trường.”
Tiêu Tuấn nhìn cô, dường như hiểu ra được cô đang muốn nói gì.
“Chiếc xe gây ra tai nạn cho anh, là xe riêng của mẹ em.”
Bạch Nhược Đình nói mà trong lòng vừa thắc mắc vừa áy náy. Dù không biết nguyên nhân mẹ làm vậy là gì, nhưng người mà bà làm hại lại chính là người mà cô yêu. Cô quả thật không thể chấp nhận chuyện này.
“Tiêu Tuấn! Anh và mẹ của em, hai người gặp nhau để nói chuyện gì vậy? Tại sao, mẹ em lại làm như vậy với anh chứ?”
“Anh…”
Tiêu Tuấn khó mà nói rõ hết một lần. Về mối quan hệ giữa Bạch phu nhân và cha anh trước đây. Chuyện bà nói rằng cô là em gái cùng cha khác mẹ với anh, sau đó lại không phải. Nhưng trước đó bà thật sự mang thai rồi mới kết hôn với Bạch lão gia. Anh càng nghĩ càng thấy, có vẻ như người ngây thơ và đáng thương nhất không ai khác chính là Bạch Nhược Đình.
Vậy nên, anh càng không thể nói, không thể để cô biết quá rõ về tất cả sự thật. Một cơn ho kéo đến kịp lúc, khiến anh hơi mất sức, nét mặt tái xanh. Bạch Nhược Đình cho rằng mình đã quá nôn nóng, dù sao anh cũng chỉ vừa tỉnh lại. Cô vuốt ngực anh, đưa cho anh một cốc nước rồi vội nói.
“Anh có sao không? Em xin lỗi! Em sẽ không hỏi nữa!”
Anh khẽ lắc đầu, nhìn cô dịu dàng, ấm áp.
“Dù có chuyện gì đi nữa, thì vẫn còn anh bên cạnh em mà!”
Bạch Nhược Đình mỉm cười.
“Anh biết không, chuyện mà chúng ta gặp nhau lần đầu, rồi lại yêu nhau say đắm. Đến bây giờ, em vẫn nghĩ nó giống như một giấc mơ vậy.”
Tiêu Tuấn hơi nhíu mày, ngồi tựa lưng vào thành giường nhìn cô. Sắc mặt của anh đã khá hơn một chút, trên mặt có vài chỗ bầm tím, ở trán dán một miếng bông gòn.
“Tại sao lại là mơ?”
Cô nói với vẻ xa xăm, đầy nghĩ ngợi.
“Tại vì, anh hoàn toàn hơn cả những gì em nghĩ. Anh dịu dàng, ân cần, chịu đựng, hi sinh. Anh giống như là một người hùng vậy, luôn sẵn sàng có mặt, đứng ra bảo vệ em để em thấy mình được che chở.”
Tiêu Tuấn hơi sững sờ. Anh không biết rằng bản thân mình trong mắt của Bạch Nhược Đình lại hoàn hảo như thế. Anh vì cô mà trở nên kiên cường trước bão giông, cũng có thể vì cô mà mềm mỏng, yếu đuối.
Yêu một người, có lẽ không phải sẽ cố gắng để thay đổi mình vì họ thì sẽ hạnh phúc. Mà là khi thật sự yêu họ, chính bản thân thay đổi lúc nào, ra sao cũng không hay. Anh từng lạnh lùng, trầm tĩnh, lại vì cô mà có thể nở một nụ cười, trở nên gần gũi. Anh từng mạnh mẽ, từng gai góc lại có thể vì cô mà hạ mình, mà rơi lệ. Khi yêu rồi, ta không biết vì sao ta lại làm được những chuyện mà ta chưa bao giờ làm vì đối phương. Có lẽ đó mới thật sự là yêu. Yêu không rõ nguyên nhân, không biết điểm dừng, không thể kết thúc.
Bạch Nhược Đình đặt tay mình lên mu bàn tay anh, nâng lên rồi nắm chặt.
“Em vẫn luôn nhớ, lúc anh ôm em trong vòng tay, đi dưới trời tuyết rơi trắng xóa, chân không mang giày, tất cả khăn choàng của anh và áo khoác đều đắp lên cho em. Khoảnh khắc đó, em thật sự tin, mình đã trao trái tim cho đúng người.”
“Trước đây là do em quá vô tư, chưa rõ cảm xúc của bản thân mình, có thể khiến anh khó chịu, khiến anh tổn thương. Nhưng mà, bây giờ em sẽ không như vậy nữa. Em không muốn mất anh, không muốn xa anh một giây phút nào.”