“Đứa bé đó đang ở đâu?”
Từ Tĩnh Lan chậm chạp không chịu đáp lại, Tô Ý Hoan tiếp tục hỏi lại lần nữa. Dù cô đã đoán được một nửa đáp án sẽ là gì nhưng trong lòng vẫn muốn xác nhận thêm.
“Ý Hoan, đứa bé đó… đã chết rồi!” Từ Tĩnh Lan nắm lấy tay con gái, giọng run rẩy: “Lúc… lúc chào đời đã… ngừng thở rồi!”
“Bà nói dối!” Tô Ý Hoan giật phăng tay ra, lùi lại vài bước. Hôm nay cô đã gặp Trần Tĩnh Dĩ, đứa bé đó có đôi mắt giống y đúc cô, sao có thể đã chết chứ?
Bỗng dưng có tiếng vỗ tay vang lên, cả Tô Ý Hoan và Từ Tĩnh Lan cùng nhìn ra cửa, Tô Giản Nhu đã nhiều năm không gặp đang đứng dựa người vào cửa, dáng vẻ vẫn hống hách như xưa.
“Mẹ, sao mẹ lại nói dối em gái như vậy chứ! Ắt hẳn là con bé rất nôn nóng gặp lại con mình.” Tô Giản Nhu đá đôi giày cao gót dưới chân ra, vung vẩy túi xách bước vào, ngồi xuống ghế sofa.
“Cô có ý gì?” Tô Ý Hoan lạnh lùng nhìn Tô Giản Nhu.
“Nào có ý gì chứ em gái, con gái của em hiện giờ đang ăn sung mặc sướng, lẽ ra em phải cảm ơn nhà họ Tô mới phải.” Tô Giản Nhu cười khẩy, chứng kiến dáng vẻ nghèo hèn, bộ quần áo cũ kĩ và nét mặt ấm ức kia của Tô Ý Hoan vẫn luôn là sự giải trí đối với cô ta.
“Chẳng lẽ…”
“Chị đã có lòng tốt đưa nó đến cửa nhà họ Trần, ông cụ bên đó vẫn luôn mong Cửu gia sinh cho ông cụ một đứa chắt…” Nói đến đây, Tô Giản Nhu thôi cười, tiến đến sát Tô Ý Hoan, thì thầm những câu mà chỉ hai người mới có thể nghe được:
“… Chẳng qua tôi muốn xem con tiện nhân họ Cố kia tỉnh dậy, phát hiện mình thành mẹ ghẻ thì sẽ có biểu cảm như nào thôi.”
Tô Ý Hoan lúc này đã vô cùng giận dữ, cô vung tay lên tát mạnh vào mặt Tô Giản Nhu: “Chị dám lợi dụng nó…”
“Ý Hoan, con làm gì vậy!” Từ Tĩnh Lan thấy Tô Giản Nhu bị tát thì vô cùng xót xa: “Sao con lại đánh chị!”
“Cái tát này là còn nhẹ! Nếu các người còn dám giở trò gì sau lưng tôi, đừng trách tôi vô tình.” Nói xong, Tô Ý Hoan đi thẳng ra khỏi cửa, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
Cô vốn tưởng người mẹ ruột thịt sẽ vì áy náy mà cưu mang đứa bé, hoặc chí ít gửi nó tới trại trẻ mồ côi, chờ ngày cô ra tù đoàn tụ, chẳng ngờ bà lại dung túng cho Tô Giản Nhu, đẩy đứa bé về nhà họ Trần, cô làm sao có thể đoàn tụ cùng nó nữa?
Đứa con gái bé bỏng cô hoài thai chín tháng mười ngày, vừa sinh ra còn chưa kịp nhìn mặt đã phải trao tay kẻ khác…
Chiều nay là lần đầu tiên cô ôm lấy nó, lần đầu tiên cô được nhìn thấy khuôn mặt của con bé…
Tô Ý Hoan hụt hẫng khi kế hoạch sụp đổ, kế hoạch cô dày công suy tính suốt 5 năm. Năm năm qua cô cố gắng cải tạo tốt, chỉ mong đến ngày cùng con cao chạy xa bay, vậy mà ông trời không thương lấy cô.
Nghĩ tới đây, Tô Ý Hoan suy sụp ngã khuỵu xuống. Bầu trời lúc này cũng chớp lên vài tia chớp rồi đổ cơn mưa rào, Tô Ý Hoan đầm mình dưới cơn mưa, nước mưa hòa cùng nước mắt, chẳng nếm ra vị mặn chát.
Một hồi lâu sau, khi mưa ngày một nặng hạt hơn, chiếc xe Rezvani xuất hiện, ánh đèn pha chói mắt rọi thẳng vào mắt Tô Ý Hoan rồi dừng lại ngay sát chỗ cô ngồi.
Một đôi ủng da đen bóng nặng ***** bước xuống khỏi xe, trên tay anh ta cầm chiếc ô đen, tiến tới trước mặt cô rồi khuỵu chân xuống, một tay hất cằm cô lên:
“Tô Ý Hoan, cô giỏi quá nhỉ?”
Chiếc ô che trên đầu ngăn mưa tuôn, đôi mắt Tô Ý Hoan lúc này mới có cơ hội nhìn rõ hơn. Tầm mắt cô vẫn hạ thấp, vừa hay nhờ động tác hất cằm của đối phương mà nhìn rõ bộ quân trang trên người anh ta.
Quân hàm trên vai nền vàng nhũ, viền đỏ, gắn một sao ngay chính giữa, cúc hiệu dập nổi hoa văn hai bông lúa vây quanh một ngôi sao năm cánh. Viền đỏ đại diện cho lục quân, cấp Tướng trở lên mới được gắn sao thay cho vạch kẻ, những điều này cô biết qua những lời ông cụ Trần kể.
Năm năm trước anh mới là Trung tá Lục quân, mà nhìn cấp hiệu trên vai hiện giờ đã là hàm Thiếu tướng rồi.
Người đàn ông năm năm trước cao không thể với, giờ lại cao không dám với.
Tô Ý Hoan ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang chau mày của người đàn ông, thở hổn hển:
“Trần Niệm Lâm, buông tha cho tôi đi.”
Sau đó cô ngất đi.
Trần Niệm Lâm giữ thân hình vừa đổ vào lòng mình, càng tức giận hơn.
“Rõ ràng chưa hồi phục mà lại chạy đến đây tắm mưa, xem ra tôi phải bẻ gãy móng vuốt của con mèo này rồi.”
Dứt lời, Trần Niệm Lâm gọi thuộc hạ đứng phía sau:
“Đưa cô ta trở lại bệnh viện 108.”
“Rõ!”
...****************...
Trong biệt thự nhà họ Tô, Tô Giản Nhu đã sớm lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi sau cuộc chơi bời dài cả ngày, chỉ còn lại Từ Tĩnh Lan và quản gia Lưu.
Từ Tĩnh Lan ngồi trên sofa day thái dương một hồi rồi hỏi: “Mấy năm nay chắc chắn con bé rất oán trách tôi, trách tôi năm xưa đưa ra quyết định như vậy…”
Quản gia Lưu biết ‘con bé’ trong lời phu nhân nhà mình nói là ai, bèn tiến lên an ủi: “Phu nhân, bà đừng đau buồn, bà không hề sai, có trách thì trách nhị tiểu thư không hiểu chuyện, không thông cảm cho tấm lòng cha mẹ.”
Từ Tĩnh Lan ngẩng đầu lên nhìn quản gia Lưu, chờ bà ta nói tiếp.
“Năm đó bà để nhị tiểu thư gánh tội thay đại tiểu thư đều vì nghĩ tới vinh nhục của một nhà họ Tô. Nếu nhị tiểu thư không thể san sẻ ưu phiền thay bà, không biết gánh vác vì gia tộc, thì đó là lỗi của cô ấy.”
Trong bầu không khí lan tỏa mùi trầm hương vừa đốt, quện với hương trà Bích Loa Xuân thượng hạng.
Từ Tĩnh Lan như được an ủi, giọng quả quyết: “Bà nói đúng lắm, tôi không hề sai!”
“Giản Nhu tuy được nhận nuôi, nhưng nó là đứa bé một tay tôi nuôi lớn, là đại tiểu thư của nhà họ Tô! Nó không thể dính tiếng xấu hay mang tội trên người! Nếu như Giản Nhu phải vào tù, vậy thì cả nhà họ Tô chúng ta sẽ thành trò cười của Diệp Thành, còn Ý Hoan… con bé được đưa từ nông thôn lên, khó tránh khỏi việc thiếu giáo dục từ nhỏ, để nó nhận tội… nhà họ Tô mới giảm được thiệt hại xuống mức tối thiểu.” Từ Tĩnh Lan nói với quản gia Lưu mà như đang tự nhủ với bản thân mình:
“Trần Niệm Lâm là ai chứ? Từ thời cha mẹ cậu ta đã cống hiến cho tổ quốc, đến đời cậu ta càng hưng thịnh hơn trước. Trần Niệm Lâm là Thiếu tướng Lục quân, quyền thế che trời, dân kinh doanh như nhà chúng ta sao dám chọc vào!”
“Phải, phải, phu nhân nói chí phải!”
“Quả đúng là không nuôi nấng từ nhỏ, nó chẳng chu đáo như Giản Nhu. Chỉ vài năm lao ngục thôi mà, sao nó không thể hiểu cho nỗi khổ tâm của người mẹ này chứ!”
“Phu nhân bớt giận, uống tách trà hạ hỏa!” Quản gia Lưu đi tới rót một chén trà dâng lên, tiếp tục nói: “Thời gian trôi qua, nhị tiểu thư sẽ hiểu ra thôi.”
Trời dần về khuya, một chủ một tớ kẻ nguỵ biện, kẻ nịnh nọt, mãi một lúc sau mới ngừng lại. Từ Tĩnh Lan đi về phòng ngủ, nằm lên giường ngủ một giấc thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra. Cả căn biệt thự cũng chìm trong bóng tối tĩnh mịch...