“Trí tuệ của hắn đã nhập thánh, thiên nhấn đã mở, trong lòng lại không có chướng ngại."
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên chắp tay sau lưng, cười sảng khoái, nhìn thấu hết thảy: “Đừng vọng tưởng nịnh nọt ta, cắt ngang suy đoán của ta với các ngươi.”
“Mấy năm nay, người Thiên Lang xâm lấn Hoang Châu, vẫn không hề tấn công thành Hoang Châu, không phải là bọn chúng không muốn tấn công, mà là sợ bị các ngươi tấn công từ hai phía!”
“Người Thiên Lang biết các ngươi có binh trong núi!”
“Bọn chúng không muốn ác chiến với các ngươi ở thành Hoang Châu, cũng không muốn trả giá thương vong nặng nề ở đây.”
“Cho nên, bọn chúng chỉ cướp bóc ở rìa thành Hoang Châu, tìm kiếm những thứ mà bọn chúng thấy hứng thú ở Thập Vạn Đại Sơn... Nhân tiện, chúng cũng đang tìm kiếm đội quân bí mật mà các ngươi giấu trong Thập Vạn Đại Sơn.”
“Nếu có thể tìm được để xử lý, coi như có thể dẹp yên thành Hoang Châu.”
“Nhưng các ngươi thật may mắn, đại quân Thiên Lang vẫn chưa xử lý được quân đội trong núi của các ngươi, cho nên vẫn chưa chạm tới thành Hoang Châu.”
“Đương nhiên bọn chúng sẽ không công bố ra ngoài chuyện các ngươi tự ý nuôi quân.”
“Bởi vì bọn chúng muốn nhìn thấy Đại Hạ nội loạn.”
Nói tới đây, ánh mắt của Hạ Thiên dịu dàng hơn: “Hai mươi năm qua, thành Hoang Châu chưa từng bị phá, người dân trong thành Hoang Châu cũng chưa từng bị tàn sát, đại quân do các ngươi nuôi dưỡng ở bên ngoài đã phát huy tác dụng quan trọng!”
“Có công!”
Triệu Đại Đao mở to hai mắt, trong con ngươi lộ ra vẻ sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thánh nhân thật đáng sợi”
Hạ Thiên nhướng mi: “Mỗi lần trước khi quân Thiên Lang xâm chiếm, các ngươi sẽ nhân cơ hội chiêu mộ những thanh niên Hoang Châu vào quân đội trong núi, lại nói dối là bị người Thiên Lang bắt đi, để bảo tồn thực lực của người Hán ở Hoang Châu.”
“Trong Thập Vạn Đại Sơn có rất nhiều sơn trại của người Hán, trong đó có một số là người mà các ngươi cho là cản đường, đã bị các ngươi ép ra khỏi thành
Hoang Châu.”
“Còn có một ít người Hán làm việc trong Thập Vạn Đại Sơn, cung cấp lương thực, vũ khí, tài nguyên cho quân đội của các ngươi.”
“Nói xem bổn vương đoán có đúng không?”
Lúc này Đỗ Quân và Triệu Đại Đao đã choáng váng!
Trí tuệ của thánh nhân, nhìn một việc mà đã hiểu rõ toàn cảnh. Thật đáng sợ!
Ôi!
Đây là tiếng thở dài thứ ba của Đỗ Quân: “Đám lão già chúng ta gặp phiền toái lớn rồi!”
“Không ngờ triều đình Đại Hạ lại phái một thánh nhân đến đối phó chúng ta!” “Đúng là đã đánh giá cao chúng ta mà.”
Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Hiện tại, bổn vương cho các ngươi hai lựa chọn.” “Lựa chọn đầu tiên, giơ tay đầu hàng.”
“Lựa chọn thứ hai, bị người của ta đánh gãy tay chân rồi đầu hàng.”
“Keng...”
Thanh kiếm trong tay Đỗ Quân và Triệu Đại Đao rơi xuống đất! Chỉ có kẻ ngốc mới đầu hàng sau khi bị đánh gãy tay chân! Họ cũng không có khuynh hướng muốn bị ngược đãi!
Cứ dứt khoát chọn cái thứ nhất thôi.
Nhưng trong lòng Đỗ Quân vẫn còn một nghỉ vấn: “Hoang Châu Vương, tương lai ngươi sẽ chinh phục thành Hoang Châu như thế nào đây?”
“Ngươi sẽ giết Tiểu Bạch Phượng ư?”
Hạ Thiên không trả lời, hắn chỉ đâm hai cây ngân châm vào gân mạch của họ, trước tiên khống chế họ đã.
Ban đầu hắn nghĩ chuyện ở Hoang Châu rất đơn giản!
Mọi người đều cho rằng tiến vào Hoang Châu là điều quá dễ dàng! Nước ở Hoang Châu rất sâu.
Bây giờ, phải lên kế hoạch lại lần nữa!
Sau này hai lão già Đỗ Quân và Triệu Đại Đao sẽ có ích lợi rất lớn cho việc hắn tiến vào thành Hoang Châu nắm quyền.
Hơn nữa, hai ông già này đều là những người lý tưởng và tài năng. Hạ Thiên rất yêu tiền tài!
Càng trọng tài năng hơn!
Lúc này trong sơn cốc, trận chiến đã kết thúc.
“Vào vèo vèo...
Tân Hồng Y đang xách một nữ đạo sĩ xinh đẹp trên tay, còn Vô Diện Nhân đang túm một nam đạo sĩ trên tay, bay vọt tới.
“Vương gia, hai tên Đạo gia này đang nhìn lén từ bên ngoài.”
Hai mắt Hạ Thiên sáng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!