Ái Triêm lặng lẽ tìm quần áo để thay. Những bộ quần áo anh mua cho cô có cái còn chưa gỡ mạc. Cô bỏ đi chỉ mang theo mấy bộ đơn giản mà mình thích mặc. Còn tất cả để hết lại. Đánh răng rửa mặt xong, cô vô cùng bình tĩnh mà quay lại phòng ngủ.
Không khí thật nặng nề, như thể cô đang bị giam trong nhà tù kín bưng, cảm giác căn phòng như bị phủ đầy bụi đã lâu làm cho cô cảm thấy hít thở không thông.
Nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và cô. Trần Minh thì cả đêm không về.
Một đêm này, Ái Triêm đều mơ thấy ác mộng. Sáng sớm hôm sau, đầu đau như muốn nứt ra.
Cô dậy khá sớm, thay quần áo, chuẩn bị đi học. Còn hơn tháng nữa là bảo vệ luận văn rồi. Ngọc Minh đang náo loạn ở dưới nhà. Bên nhà cô ta đã cho người đến đón:
-Con không muốn về. Con muốn ở lại đây bồi dưỡng tình cảm với anh Trần Minh.
-Nhưng cậu Trần Minh vừa gọi cho cậu chủ. Nói là nếu cô còn không chịu về thì mọi hợp đồng giữa hai nhà sẽ chấm dứt. Vậy nên sáng sớm nay cậậu chủ lệnh tôi phải đưa cô chủ nhỏ về. Cô chủ nhỏ, đừng làm khó tôi.
Ngọc Minh dù không cam lòng vẫn phải theo quản gia đi về. Ái Triêm đứng ở hành lang trong sân nhìn cô ta rời đi. nếu là trước đây, cô sẽ vô cùng cao hứng mà chọc ngoáy Ngọc Minh vài câu.
Nhưng trái tim đã không còn như xưa nữa. hiện giờ, cô không hề cảm thấy có cái gì đáng để đắc ý. chỉ là cảm thấy tội nghiệp Ngọc Minh.
Bản thân cô dù không được anh yêu thích nhưng cũng không bài xích khi cô có những hành động thân mật với anh. Nhưng còn cô ta thì sao? Ngay cả việc cô ta ở lại đây cũng khiến anh khó chịu. Vậy cô ta lì lợm muốn tiếp cận anh là may mắn hay bất hạnh?
Đúng lúc này, xe của Trần Minh chạy vào sân. Ái Triêm nhìn thoáng ra bên ngoài sau đó nhàn nhạt thu hồi tầm mắt. Cô muốn đến trường trước khi anh về nhưng không được rồi.
Khi Trần Minh tiến vào, đi theo phía sau là đoàn người trợ lý và các cố vấn. Bọn nguời này được coi là tinh anh của tập đoàn, là cánh tay đắc lực của Trần Minh. Do thân phận của cô không được người nhà họ Trần coi trọng nên bọn họ từ xưa đến nay vẫn không để cô vào trong mắt. Sau khi gật gật đầu với cô xem như có lệ, bọn họ ngay lập tức vòng qua cô, gom lại trên bàn ăn.
Ái Triêm thấy bọn họ tiến vào, cũng không lấy gì làm lạ, vẫn đeo cặp lên lưng đi ra ngoài.
-Đứng lại!
Trần Minh vừa mới tiến vào liền thấy Ái Triêm chuẩn bị ra ngoài liền ngăn lại:
-Ăn sáng trước rồi đi học.
-Mệt. Ăn không nổi.
-Không ăn nổi cũng phải ăn. Không thể để bụng đói đi học. Trần Mạnh.
Anh gọi to lên làm cho Trần Mạnh giật mình, đáp ứng một tiếng rồi phân phó đầu bếp lấy bánh mỳ ốp la mà cô rất thích mang ra.
Anh và nhóm người bên cạnh hầu như đều bám trụ phần lớn thời gian ở nước ngoài làm việc. Do đó thức ăn đầu bếp chuẩn bị toàn là đồ ăn kiểu tây. Bữa sáng kiểu này khô khan khó nuốt.
Nhưng vì muốn theo anh nên Ái Triêm cũng cố gắng thể hiện mình rất thích ăn bánh mì ốp la. Anh đã mặc định như vậy thì đám người làm cũng nghĩ như vậy. Thực chất cô có thích ăn đâu.
Ái Triêm bưng dĩa trứng và một ổ bánh mì ngồi giữa đám người đó, lạc lõng, cô đơn. Chẳng qua bây giờ cô không quan tâm nên cũng không còn cảm giác tự ti nữa. Cô dần dần nhận ra rằng đúng là mình không phải là người thích hợp để sống trong cái vòng tư bản này. Chỗ không phải của mình thì cũng không cần mạnh mẽ chen vào.
Ái Triêm cố nuốt cho xong bữa, cô nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đến trường. Bước ra khỏi phòng ăn thì cô thở phào nhẹ nhõm. Được trở lại với đúng vị trí của mình, thật là thoải mái mà. Ái Triêm buông lỏng cơ thể, vươn vai một cái, từ chối lời mời của tài xế mà Trần Minh phân phó cho mình, tự bắt taxi.
Hôm nay đến lớp sớm nên chỉ có lát đát vài người. Vừa ngồi vào chỗ, ngước mắt lên nhìn cánh cửa văn phòng thấy một người đang lén lút ló đầu vào thăm dò.
-Vào đây đi, thập thò cái gì?
Trâm Chi rón rén bước vào:
-Chân Ái, chuyện ngày hôm qua ... tớ... thật sự xin lỗi cậu nha.
Ái Triêm hừ lạnh không thèm nhìn bạn. Ngày hôm qua cô ở đồn cảnh sát chờ Trâm Chi đưa chứng minh nhân dân đến, kết quả lại chờ được Trần Minh.
-Chân Ái, cậu nghe tớ giải thích đã. Ngày hôm qua tớ thật sự không tìm được chìa khóa xe. Tớ phải bắt xe đi tìm chị hai đến giúp đỡ. Nhưng đến khi tớ và chị hai đến đồn cảnh sát... thì cậu đã bị Trần Minh mang đi mất.
-Được rồi. Chỉ trách số tớ đen đủi, có nằm một chỗ cũng trúng đạn. Lại thêm một đứa bạn rất có tâm là cậu nữa. Nên đạn trúng được càng đậm hơn. Hừ .
Trâm Chi lật đật chạy đến ngồi bên cạnh cô:
-Đây thật sự là tớ sai, làm hại cậu bị coi là trẻ vị thành niên.
-Cậu còn dám nói?
Trâm Chi vội vàng nói:
-Không, à... không nói nữa, không nói nữa.
Sau buổi học trôi qua trong nhàm chán, hai người làm lành dắt nhau về công ty, lộn qua lộn lại hết một buổi chiều. Cô cũng không theo tài xế trở về Nhà họ Trần mà về căn hộ nhỏ của mình.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ xong thì màn đêm cũng dần buông xuống. Sờ sờ cái bụng trống rỗng đang reo in ỏi, cô lấy điện thoại đặt một phần ăn.