Trâm Chi vừa xong thủ tục cắt bánh thổi nến đi xuống, nghe mẹ nói thì liên tục gật đầu:
-Đúng đúng đúng, Ái Triêm là chị em tốt của con. Cô ấy thật xinh đẹp đúng không mọi người?
Trên bàn đều là người một nhà của Trâm Chi, gật đầu đồng tình. Sau khi giới thiệu cô với người trên bàn xong, mọi người bắt đầu ăn uống.
Có Trâm Chi ở bên cạnh lảm nhảm, ở trên môi của Ái Triêm đều tràn ngập nụ cười vui vẻ. Nguyên Trâm ở bàn kế bên mời khách xong, cầm ly rượu đi về phía bên này. Tự tay lấy thêm một cái ghế, đặt bên cạnh Ái Triêm.
Ái Triêm nhìn Nguyên Trâm một cái. Trên người chị chỉ mặc có một cái áo sơ mi, tay áo cũng tùy tiện xăn lên khuỷu tay, thêm mái tóc tomboy không nhìn ra dáng vẻ của phụ nữ nữa.
Mẹ Kỳ múc cho Nguyên Trâm một chén súp:
-Con uống ít một chút đi, cẩn thận đau dạ dày.
Nguyên Trâm gật gật đầu:
-Không sao đâu. Mẹ yên tâm.
Trên bàn ăn bắt đầu xoay quanh đề tài thúc giục Nguyên Trâm lập gia đình:
-Chị Kỳ à. Nguyên Trâm cũng đã 30 tuổi, chuyện chung thân đại sự cũng nên suy nghĩ một chút đi.
Nguyên Trâm cười cười, đáp hai chữ:
-Không vội đâu ạ.
-Sao lại không vội? Phụ nữ giới hạn tuổi tác lắm. Nếu lớn tuổi quá sau này khó sanh con thì phải làm sao?
Nguyên Trâm vừa uống một ngụm súp trong chén nghe tới đây thì bị sặc một cái. Nhìn chị ho sặc sụa, Ái Triêm bên cạnh rút khăn giấy đưa cho Nguyên Trâm:
-Chị uống từ từ thôi, đừng vội.
Bầu không khí trong bữa tiệc hòa hợp, mọi người đều vui vẻ cười đùa, nói chuyện trong nhà. Đột nhiên di động của Ái Triêm vang lên, có hơi đột ngột.
Sau khi nghe được âm thanh, cô theo bản năng muốn tắt đi, lại thấy trên màn hình là dãy số điện thoại của Trần Minh đang nhấp nháy. Từ khi có điện thoại mới đến giờ cô không thèm lưu tên anh trong máy.
Ái Triêm nhìn thời gian, đã qua 8 giờ, liền đứng lên muốn ra bên ngoài nhận điện thoại. Nguyên Trâm bắt tay cô lại không cho cô chạy đi, hai mặt nhìn nhau:
-Điện thoại gì mà gấp vậy?
-À, là... Trần Minh. chắc anh ấy muốn tới đón em.
Nguyên Trâm nhíu mày thật chặt. Đang muốn nói gì đó thì lại thôi. Ái Triêm cười với chị một cái, rút tay ra rồi đi ra ngoài. Chờ đến khi cô ra ngoài nghe điện thoại rồi mới cảm nhận được cơn gió đêm lành lạnh làm thanh tỉnh đầu óc, vừa rồi có uống chút rượu, hơi choáng váng.
Cô nắm di động, nhấn nút nghe, âm thanh lạnh nhạt:
-Alo?
Giọng nói của Trần Minh trầm ổn:
-Em đang ở đâu?
Ái Triêm cúi đầu nhìn cái bóng của mình kéo dài trên nền gạch:
-Bên ngoài.
Giọng nói của anh truyền đến khàn khàn pha chút ẩn nhẫn:
-Về nhà đi.
Ái Triêm hứng gió lạnh, giọng nói lạnh nhạt thêm một chút:
-Xin lỗi, hiện tại không về được.
Trần Minh không hiểu vì sao cô lại dùng từ "không về được" này. Nhưng khi đi làm về, không nhìn thấy bóng dáng của cô, thật sự anh không làm được việc gì khác nữa.
Từ khi về nước không tìm được cô, anh đã bị ám ảnh về việc cô sẽ bỏ đi. Ngày trước, cô đã từng nói qua rất nhiều lần, đời này cô chỉ thích anh, yêu anh. Nhưng hiện tại anh không hề nắm chắc.
-Tốt nhất em nên về ngay bây giờ. Nhân lúc tôi còn chưa tức giận.
Ái Triêm đưa tay lên bóp trán. Ngữ khí của cô có phần mệt mỏi:
-Trần Minh, tôi cũng cần có cuộc sống cá nhân của tôi, nếu ngay cả việc đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn tôi mà anh cũng tức giận, vậy tôi... cũng không có cách nào nói chuyện với anh.
Trần Minh đầu dây bên kia trầm mặc một lát:
-Vậy... Tôi đến đón em.
Trường hợp này đương nhiên Ái Triêm không muốn anh xuất hiện ở đây, cắn răng thấp giọng:
-Không cần.
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.
Điện thoại của Trần Minh truyền ra âm thanh tút tút tút... sắc mặt anh đen lại.
Anh có nhiều cách bắt ép cô trở về, cũng có cách khiến cô ra khỏi nhà không được. Nếu dựa theo quá khứ, Trần Minh sẽ chẳng cố kỵ điều gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng mà hiện tại, anh cũng không hiểu rõ lắm mình băn khoăn điều gì, có cảm giác không dám làm như thế. Anh nhắm mắt, ngửa người ra sau ghế, áp chế những ý nghĩ điên cuồng trong đầu. Phải đến mấy phút sau mới bình ổn lại, gọi Vĩnh An:
-Chuẩn bị xe cho tôi.
Ái Triêm bên này tâm tình hơi bất ổn, tắt điện thoại xong, ở tại chỗ hít sâu vài hơi, đè nén lại cảm xúc bực bội trong lòng, quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Trâm không biết đứng ở đó từ bao giờ. Cô cứng đờ người, nụ cười trên môi còn khó coi hơn cả khóc:
-Chị... chị ra đây làm gì chứ?
Nguyên Trâm tiến đến gần cô:
-Không phải cố ý nghe điện thoại của em, chỉ muốn đến đây xem em có bị ức hiếp mà khóc nhè hay không thôi.
Ái Triêm phì cười:
-Em cũng không phải trẻ con. Khóc nhè gì chứ?
Nguyên Trâm bất ngờ hỏi:
-Hiện tại em còn thích cậu ta sao?
Ái Triêm không nghĩ đến Nguyên Trâmsẽ hỏi trắng ra như vậy, liền một mực lắc đầu:
-Không thích. Không thể đần độn cả đời được.
Nguyên Trâm lẳng lặng lắng nghe. Cô biết Ái Triêm hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể đưa ra quyết định này.
Chuyện thích một người là chuyện trong nháy mắt nhưng hạ quyết tâm từ bỏ một người lại có nghị lực lớn vô cùng mới được.
-Chị rất thích em. Em biết không?
Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn, Nguyên Trâm như ma xui quỷ khiến mà nhẹ nhàng xoa đầu của cô:
-Không chỉ thích, mà là rất thích. Từ khi lần đầu gặp em, đã không thể nào xóa đi được.
Ái Triêm ngẩng đầu, bàn tay của Nguyên Trâm trượt từ lỗ tai cô trượt xuống. Ái Triêm nghiêng đầu né tránh, xúc cảm không tốt lắm, chuyện đã đến nước này, cô cũng không còn nghi ngờ giới tính của Nguyên Trâm được nữa.
-Em ... không phải người phù hợp với chị.