Editor: Hazakura
Trong căn cứ, ngoại trừ dị nhân có thể giết zombie, còn có một đội ngũ do người thường sau khi hoàn thành các thử thách vượt xa giới hạn cơ thể thành lập, đôi khi nếu thiếu người sẽ cùng ra ngoài làm nhiệm vụ.
Lệnh Ngạn muốn tham gia, nhưng Trịnh Thù không đồng ý.
Hắn đồng ý dạy Lệnh Ngạn học dùng súng, không phải để anh bảo vệ căn cứ, mà để anh tự bảo vệ mình.
Hắn những tưởng Lệnh Ngạn sẽ cố cãi theo thường lệ, sẽ tức giận, chuẩn bị tinh thần cãi nhau. Thế nhưng, Lệnh Ngạn bình tĩnh ngoài dự đoán, sau khi bị tự chối thì yên lặng, cũng không nhắc lại.
Trịnh Thù hơi nghi ngờ, nhưng cũng không thấy chỗ nào không ổn.
Hắn trở về từ bên ngoài, đi một vòng mới tìm được Lệnh Ngạn.
Lệnh Ngạn đang ở trường bắn súng nơi hắn dạy anh. Đó là căn nhà nhỏ Trịnh Thù tìm cho anh, ở một góc hẻo lánh, không ai qua lại.
Dường như anh đã tập bắn thật lâu, bia ngắm đầy dấu vệt xuyên thấu, súng lục tùy tay ném sang bên.
Lệnh Ngạn ngồi dựa tường, không màng xung quanh nghịch giấy gói chocolate đầy nếp gấp trong tay, tầm mắt nhìn vào hư vô, như đang xuất thần nghĩ cái gì.
Tiếng bước chân đi tới đánh thức anh. Anh thoáng ngẩng đầu, nhìn Trịnh Thù, không nói chuyện, cũng không đứng lên.
Trịnh Thù lại gần, ngồi xuống trước mặt anh, nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay anh.
"Đang làm gì đó?"
Lệnh Ngạn nhìn anh một cái rồi cúi đầu, ngón tay trắng nõn gầy nhỏ gấp tờ giấy nhựa lại mở ra, lặp đi lặp lại động tác vô nghĩa, đáp bằng âm thanh dửng dưng.
"Không có gì."
Dấu vết trên bia ngắm đều sát hồng tâm, Trịnh Thù biết hiện giờ anh không cần dạy thêm nữa. Có điều Trịnh Thù không cho anh ra ngoài giết zombie, kỹ năng dùng súng của anh điêu luyện cỡ nào cũng vứt.
Lệnh Ngạn mặc áo khoác hắn tìm được ở kho hàng hôm đó. khóa kéo đến trước ngực. Trịnh Thù thấy xương quai xanh đẹp đẽ hơi lấp ló, trắng nõn trong suốt, như thể dưới lớp áo khoác đang giấu bé con xinh đẹp.
Cúi đầu, hắn hôn lên đó.
Động tác Lệnh Ngạn khựng lại, không đáp.
Trịnh Thù nắm chặt cánh tay anh, đầu tóc ngắn ngủn cọ cằm anh, nâng đầu lên, dùng bờ môi nóng bỏng vuốt ve làn da mềm mại, từ từ xâm lược đến cằm.
Lệnh Ngạn rũ mắt, thuận theo mở miệng, hôn môi hắn.
Trịnh Thù hôn anh rất lâu mới buông ra, nhìn hàng mi anh buông xuống chăm chú, thật lâu sau bỗng nhiên cất lời.
"Lần sau làm nhiệm vụ, em đi với tôi. Nhưng em không được rời tôi dù chỉ một bước, không được rời khỏi tầm mắt tôi.
Hắn nhìn Lệnh Ngạn ráo riết, như đang thử quăng cần câu dài bắt con cá lớn.
Lông mi Lệnh Ngạn run lên, nâng lên đầy chậm rãi, đôi mắt đen như mực hơi lóe sáng.
Anh bình tĩnh gật đầu.
Lúc Trịnh Thù kéo Lệnh Ngạn về phòng, trong lòng hẵng còn hối hận.
Hắn không cho Lệnh Ngạn nói chuyện với người khác, không cho Lệnh Ngạn rời khỏi căn cứ, cũng không cho Lệnh Ngạn tự do sinh hoạt trong căn cứ.
Bấy giờ Lệnh Ngạn không kịch liệt phản kháng như trước, mà khi Trình Thù nhìn anh ngồi lẻ lơi nơi phòng tối ảm đảm, không nói không rằng, bỗng thấy bất an trong phút chốc.
Hắn sẽ ép Lệnh Ngạn dữ quá, người không dễ biểu lộ cảm xúc như anh đột nhiên có ngày bùng nổ, hắn lãnh không nổi hậu quả.
Huống hồ, gần đây Lệnh Ngạn thật ngoan, cũng nên buông lỏng dây thừng.
Đi ra ngoài tý thôi, Trịnh Thù không tin mình không bảo vệ được anh.
Tưởng như vậy, hắn nhìn Lệnh Ngạn không hề có cảm xúc manh động gì, dần an tâm.
Sau khi đáp ứng Lệnh Ngạn, lần sau lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, Trịnh Thù quả thực dẫn anh theo.
Đội ngũ của Trịnh Thù là đội ngũ hoàn hảo nhất trong căn cứ, mỗi đội viên đều là dị nhân do hắn tự mình chọn lửa, sau nhiều lần hợp tác trở thành thân tín hắn rất tin cậy.
Các đội viện nhìn Lệnh Ngạn theo lên xe, đều hơi kinh ngạc.
"Anh ơi, đây..."
Lệnh Ngạn là người thường không có dị năng, theo lý thuyết không thể vào đội ngũ của họ, cho dù kỹ năng dùng súng điêu luyện vẫn sẽ kéo chân họ.
Nhưng Trịnh Thù liếc ngang bọn họ hết một lượt, chỉ nói.
"Em ấy theo tôi."
Các đội viên đã sớm biết quan hệ giữa hắn với Lệnh Ngạn, chẳng qua Trịnh Thù không chủ động khoe khoang, Lệnh Ngạn trong căn cứ gần như chân không ra cửa, trốn rất kỹ.
Nhóm bọn họ thường ngày ở sau lưng khi nhắc tới Lệnh Ngạn đều gọi anh dâu ngắn anh dâu dài mà trêu, hiện giờ gặp được người thật, thế mà lúng túng không dám nói câu nào.
Thùng xe thường ngày ồn ào nhốn nhào giờ phút này im phăng phắc, mọi người trông như ngồi nghiêm chỉnh, thực ra đều dùng khóe mắt nhìn trộm Lệnh Ngạn.
Trịnh Thù để ý động tác nhỏ của bọn họ, thoáng nghiêng người, che khuất Lệnh Ngạn, thì thầm.
"Nghỉ ngơi trước đi, địa điểm lần này khá xa, hơn một tiếng nữa mới đến."
Lệnh Ngạn ngồi trong góc khuất nhất, cúi đầu nghịch khẩu súng trong tay, sườn mặt trắng nõn có độ cong lạnh lẽo, tựa như lưỡi dao tinh tế hơi mỏng nhưng sắc bén vô cùng.
Anh không ngẩng đầu, ừ một tiếng, đặt khẩu súng sang bên, dựa thùng xe cứng rắng lắc lư tìm tư thế thoải mái, định nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trịnh Thù kéo khóa áo khoác anh hết cỡ, che khuất non nửa mặt anh, còn thò lại gần hôn mắt anh một cái, bàn tay nâng gáy anh thuận thế tựa lên vai mình, nghiêm trang nói.
"Dựa tôi này, tôi sẽ không nhúc nhích."
Mí mắt Lệnh Ngạn giật giật, không mở ra, im lặng.
Trong xe yên tĩnh, ai cũng dựng thẳng lỗ tai liều mạng nghe lén bọn họ nói chuyện.
Lúc lâu sau, Trịnh Thù chắc cú Lệnh Ngạn ngủ thật rồi, mới xoay đầu, nhướng mày, không tiếng động bảo đàn em đừng tám nhảm.
Có người trong số đó thật sự nhịn không được, mặt mày hớn hở bật ngón cái, hô cực kỳ nhỏ.
"Anh! Anh dâu đẹp quá!"
Ngày thường, nếu có người nói kiểu này, Trịnh Thù sẽ rất không vui, nếu tức giận, hắn thậm chí sẽ thiêu cháy cánh tay như tên ma mới nọ, giết sạch kẻ to gan nào dám nghị luận hay mơ ước Lệnh Ngạn.
Nhưng những người này đều là thân tín của hắn, hắn biết rõ bọn họ chỉ tò mò, bèn cười nhẹ.
"Được rồi, đừng nhìn lung tung nữa, các chú cũng nghỉ ngơi đi."
Lời nói mang ẩn ý không vừa lòng giấu rất sâu, bọn họ tức khắc im lặng, thành thật thu lại ánh nhìn nơi khóe mắt.