Dã Thú Và Chim Hoàng Yến

Chương 23: 23: Chương 22





Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Tấm áp phích của rạp xiếc bất chợt hiện lên trong đầu tôi: Một chàng thanh niên cầm chiếc mặt nạ che hết một phần tư khuôn mặt, phần mặt phải bị giòi ăn, lộ ra phần đầu lâu trắng toát đáng sợ.

Nhưng đó chẳng phải là một buổi biểu diễn xiếc ư? Tại sao lại biểu diễn trong nhà hát? Hơn nữa thời gian diễn còn là ngày mai.
Thông thường, trước khi một vở opera được biểu diễn chính thức sẽ phải diễn tập rất nhiều lần.

Một vở opera của một nhà viết kịch nào đó thậm chí đã diễn tập đến ba mươi bảy lần, sau đó chỉ biểu diễn đúng bốn lần.

Diễn tập không chỉ để rèn luyện sự phối hợp giữa diễn viên với diễn viên mà còn là sự ăn ý giữa những người nhạc công.

Tuy rằng nhà hát có nhiều nơi thích hợp để dàn nhạc giao hưởng biểu diễn, song muốn tổ chức một buổi nhạc kịch quy mô lớn thế này thì chỉ có một sân khấu duy nhất.
Ngày mai biểu diễn, chắc hẳn sẽ chuẩn bị kịp chứ?
Tôi nhìn lại bức thư mời dát vàng, bên trong còn có tờ giấy kraft.

Tôi mở nó ra, là sơ đồ chỗ ngồi được vẽ tay một cách chi tiết, chỗ ngồi của tôi là gian ghế VIP số 5, đây từng là chiếc ghế lô(*) độc quyền thuộc về Bóng ma.

(*) Ghế ngồi được thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, nhưng sau khi nhìn thấy tên của những người xung quanh, tôi bình tĩnh hơn nhiều, chỉ có điều không tránh khỏi cảm giác thất vọng, toàn là tên của những nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng.
"Biểu diễn" mà Phantom nhắc đến trong bức thư là nói đến buổi diễn này ư?
Ngón tay vô thức nắm chặt tờ giấy kraft, hơi thở dường như bị đứt quãng bởi nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực.


Mặc dầu trong lòng tôi hiểu rõ hy vọng càng nhiều thì sẽ chỉ khiến bản thân thất vọng càng nhiều, nhưng tôi vẫn không khỏi băn khoăn, liệu rằng ngày mai chàng có bất ngờ xuất hiện trên sân khấu hay không......
Ngày mai tôi có thể nói với chàng vài lời không......
Tôi đoán chắc không chỉ một mình tôi nhận được lá thư này.

Quả nhiên, tối hôm đó, "Kẻ hai mặt" đã trở thành cụm từ phổ biến xuất hiện khắp nơi trong nhà hát.
Hai ông chủ mới không biết đã thu được lợi lộc gì mà ngồi cười híp mắt suốt cả buổi.

Ông chủ cao cụp hai hàng lông mi, ông chủ lùn thì phì phò trên môi điếu xì gà, nhìn chằm chằm tờ báo trên tay với vẻ mặt hưng phấn.
Tôi khẽ khàng nhón chân, xuyên qua lớp lớp đầu người nhìn tờ báo trên tay ông ta.

Trên tờ báo màu xám, một dòng tiêu đề màu đen đậm đặc biệt thu hút sự chú ý: "Sự sỉ nhục của giới âm nhạc: Ác quỷ cũng có thể viết nhạc kịch? {KẺ HAI MẶT} biểu diễn vào ngày mai!"
Bên dưới là dòng chữ nhỏ in nghiêng: "Cơn phẫn nộ của người hâm mộ: Liệu ngày mai Hearst có công khai nữ chính vở diễn {The Sheperdress} không?"
Bên cạnh bài báo còn có một bức tranh biếm họa: Trong khán phòng tối om, một bộ xương trắng đội chiếc mũ hình chóp, mặc lễ phục chỉnh tề, tay chống gậy và nghiêm trang quay mặt về phía sân khấu.

Xung quanh là những quý cô với vẻ mặt kinh sợ, một trong số đó sợ đến nỗi làm rơi chiếc quạt lông xuống sàn, vòng cổ cô ta bị đứt phựt và cô ta đang sợ hãi chạy ra khỏi lề bức tranh.
Có vẻ tác giả của vở kịch này thực sự là Bóng ma.

Tôi lại nhìn qua hai ông chủ mới, họ cười nói vui vẻ và thi thoảng lại búng vào chiếc đầu lâu trên tờ báo.
Ở kiếp trước, lúc Christine mất tích, hai ông chủ này đã nghĩ ra một cách, chính là: Tận dụng cơ hội ngàn năm có một để quảng bá tên tuổi nhà hát.


Lúc này đây, chắc hẳn bọn họ cũng đang hưng phấn không thôi vì cơ hội quảng bá miễn phí như thế này.

Nói không chừng, tin tức này cũng là do bọn họ tốn kém không ít tiền đăng lên.
Vừa nghĩ đến đây, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười cợt.

Tôi quay đầu lại, là một gã thợ máy đang nói lớn: "Ta đã từng gặp qua tên ác quỷ đó! Hắn gầy trơ xương, cổ tay còn không lớn bằng sợi dây này, bị ta đánh cho răng môi lẫn lộn, chui xuống đất ba năm mới dám xuất hiện.

Hình thù quái dị như hắn cũng có thể viết nhạc kịch sao? Nói vậy thì ta đây cũng có thể biến thành ngài Hearst lừng danh ngay lập tức!" Gã vừa nói lớn, vừa len lỏi vào trong đám học viên nữ rồi cười khà một cách quái gở.

Tôi vốn chẳng phải một người hay tọc mạch, chả qua những lời gã nói đúng thật quá khó nghe.

Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi bước đến chỗ gã, thản nhiên nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, anh tên Charles đúng chứ?"
Gã vuốt mái tóc nâu sậm màu cỏ tranh, chưa kịp nói gì đã bị tôi ngắt lời: "Nghe nói dạo này những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh thường chạy ra bến làm công việc bốc xếp, cũng kiếm được thêm chừng bốn mươi franc một ngày?"
Mặt gã tái xanh hẳn: "Không phải việc của cô."
Tôi cười nhẹ: "Lương nhà hát không đủ để anh tiêu sài, hay anh đang mắc một món nợ lớn? Có thời gian đứng đây khoe khoang, chi bằng anh nên nghĩ cách lấp đi chỗ tiền còn đang thiếu kia mới đúng." Nói đến đây, tôi thản nhiên kháy tiếp: "Tôi không biết ác quỷ gì đó có viết được nhạc kịch hay không, tôi chỉ biết một chiếc vé của vở "Người hai mặt" đã bán đến vài trăm franc trong một buổi chiều." Tin tức này tôi nhìn thấy trong tờ báo mà ông chủ lùn kia xem ban nãy.
Mặt anh ta từ xanh chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển thành trắng bệt: "Ai biết được anh ta có thực sự viết vở kịch này không? Tôi không tin anh ta thạo âm nhạc, những gì viết trên báo vốn chỉ để thổi phồng anh ta."
"Ý anh là người ta ca ngợi ác quỷ gì đó quá mức, còn anh thì chỉ nói sự thật thôi ấy nhỉ?"
Khi tôi nói câu này, đường gân xanh trên trán gã hiện lên rõ ràng, hai bàn tay nắm chặt vì tức.

Mấy cô học viên nữ xung quanh đã chạy khỏi từ lúc nào, tôi cũng quay người bỏ đi một cách nhanh chóng.


Đối với một diễn viên đứng trên sân khấu, việc cãi cọ với một gã thợ máy thế này không phải chuyện tốt, ngặt nỗi tôi thực sự không thể chịu đựng được khi anh ta dám cả gan vu khống Bóng ma như thế.
Để trở về phòng, tôi phải đi qua một hành lang dài thắp nến.

Có lẽ vì ngày mai sẽ gặp được Bóng ma, nên lúc này tâm trạng tôi rất thoải mái, dọc đường còn vui vẻ sờ mó mấy bức phù điêu trên tường.
Ánh trăng xuyên qua lớp kính, đánh cắp mất bóng đêm tăm tối, chiếu xuống từng tấc đá cẩm thạch trên hành lang.

Ngay lúc tôi sắp đi đến cuối đường, một bàn tay đeo găng đen đột nhiên vươn ra và siết chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi kinh ngạc quay đầu.

Trước khi có thể nhìn rõ tình cảnh trước mắt thì một mảnh sa tanh bằng lụa đen đã xuất hiện trước mắt.

Trong khoảnh khắc, tầm nhìn của tôi mờ đi, khó khăn lắm mới trông thấy một bóng dáng mảnh mai mơ hồ trước mặt.

Tôi muốn nói, nhưng một giây sau miệng tôi đã bị che lại.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, một giọng nói lạnh hơn cả ánh trăng vang lên: "Xuỵt."
Cơ thể tôi run rẩy, giọng nói này......
Bóng ma.
Phantom dùng một tay siết chặt hai cổ tay tôi và ấn vào tường hành lang.

Tay tôi bị ấn vào mấy hình chạm nổi trên bức phù điêu, bị đau, tôi ấp úng hô lên.

Phantom vẫn không nói năng gì, nghiêm nghị vỗ vỗ lên mặt tôi rồi lại "Xuỵt" một tiếng.
Tôi cố chịu đau, để mặc cho Bóng ma dò xét.
Bấy giờ, Bóng ma chợt buông lỏng tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy quai hàm tôi.


Tôi còn tưởng chàng đã cho phép tôi nói chuyện, bèn mở miệng, dự định nói ra tất cả những nghi vấn trong lòng bấy lâu nay.

Nhưng ngay lúc đó, trên môi bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác mềm mại, một nụ hôn lỗ mãng và thô bạo bất chợt rơi xuống môi tôi.
Trong phút chốc, quanh tai tôi chỉ còn tiếng vo vo, lấn át cả nhịp tim đang đập dồn dập trong lồng ngực.

Đầu tôi bị ấn xuống, cả người mềm nhũn, đôi chân dường như không đứng vững, thiếu chút nữa là xụi lơ trên đất.
Phantom không đưa tay ra đỡ mà dùng chân đẩy tôi đứng thẳng lên.

Lần này, cả người tôi chẳng còn chút sức lực, da đầu truyền đến trận tê dại.

Phantom nâng cằm tôi lên, dùng răng vội vã cắn môi tôi, giống hệt nụ hôn trong giấc mơ tháng trước, đau đớn như thể bị dã thú cắn xé.
Đầu óc tôi trống rỗng, mơ màng đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Bóng ma.

Điều tôi không nghĩ đến là Bóng ma bỗng nhiên cứng đờ, chàng không cắn tôi nữa mà để môi chúng tôi chạm vào nhau chừng mười giây.

Tôi dần tỉnh táo hơn, tức thì một nụ hôn chân chính, kỹ càng và trọn vẹn bắt đầu khiến tôi như chìm đắm vào cơn mê ái tình.

Tim tôi đập mạnh như tiếng trống và linh hồn như nghẹt thở đến nơi.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi tôi gần như không thở nổi, Bóng ma mới buông tôi ra.

Mất đi sự nâng đỡ, tôi ngã khuỵu xuống đất như lớp bùn chảy tuột và cố gắng điều hòa lại nhịp thở, một lúc lâu sau tôi mới lấy lại được lý trí rã rời và đứt đoạn, chầm chậm đưa tay lên, định bụng gỡ mảnh lụa trên mắt xuống.

Nhưng cũng cùng lúc ấy, Bóng ma đã biến mất..