Bồ Đề nằm ghé vào cửa bừng tỉnh, sủa lên.
Dương Thủ Văn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ra hiệu Bồ Đề đừng cử động, sau đó tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào mưa đã rơi xuống.
Mưa không tính quá lớn, nhưng nhẹ nhàng, không tiếng động mà đến.
Dương Thủ Văn xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Bồ Đề chợt nằm xuống, nhưng cặp mắt mang theo ánh sáng âm u, như ấn như hiện trong bóng đêm.
Trong thiền viện, không có một bóng người.
Nhiệt độ không khí giảm xuống vào đêm, hơn nữa lại thêm vào mưa phùn, Dương Thủ Văn lập tức cảm nhận được một loại lạnh lẽo khó hiểu.
Hắn nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai, liền giống như một con mèo nhảy
xuyên qua thiền viện, trốn dưới lều chất củi.
-Ai?
Một thanh âm trầm thấp truyền đến, theo sát sau đó là hàn quang chợt lóe, hình như có chút lạnh lẽo của binh khí.
Dương Thủ Văn không nói hai lời, trở tay ấn vào trên đao.
Không đợi hắn trả lời, từ trong bóng tối một người đi ra, nhẹ nhàng thở một hơi:
– Hủy Tử, tại sao con còn chưa ngủ?
-Cha?
Dương Thủ Văn thấy rõ người tới, không khỏi kinh ngạc.
Hoá ra, người tránh ở trong lều lại là cha của hắn Dương Thừa Liệt.
Dương Thừa Liệt lôi kéo Dương Thủ Văn trốn vào sau đống củi, sau đó hung tợn hỏi:
– Đã hơn nửa đêm rồi, con chạy tới đây làm gì?
Thật không nghĩ đến, câu nói này của Dương Thừa Liệt chọc cho Dương Thủ Văn cười khẽ một tiếng.
– Cha tới làm gì thì con cũng giống như vậy.
-Ta làm cái gì?
– Ha hả!
Dương Thủ Văn ra vẻ thần bí cười, khiến Dương Thừa Liệt lập tức nói không ra lời.
Ông ta thu lại đoản đao, hạ giọng nói:
– Ngươi cho rằng ta thực uống nhiều rượu sao? Hừ, ta cho ngươi biết, tài văn chương của cha ngươi có lẽ không bằng người kia, nhưng tâm nhãn không ít hơn gã đâu. Nếu không như thế, năm đó a nương ngươi sao lại lựa chọn ta chứ?
Nói xong, Dương Thừa Liệt cười ha hả hai tiếng, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói gì nữa.
Nhìn bóng lưng của cha, ánh mắt của Dương Thủ Văn không tự giác híp lại thành một đường kẻ.
Ai nói Dương Thừa Liệt là kẻ thô lổ?
Đừng nhìn cha bình thường lỗ mãng, dường như không có tâm nhãn, nhưng trên thực tế thì sao?
Một người ngoại lai lại làm Huyện úy mười năm ở Xương Bình, vững như Thái Sơn. Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng! Quan niệm về địa phương ở đời Đường rất mạnh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với đời sau. Nhưng toàn bộ dân ở huyện Xương Bình tựa hồ không có bất kỳ bài xích nào với Dương Thừa Liệt, chỉ với
điếm này thì một người không có tâm nhãn là không thế làm được.
Khấu âm của Dương Thừa Liệt không có gì khác biệt so với người Xương Bình, cũng không phải là một người có tài năng trời cho trong ngôn ngữ.
Có thế tưởng tượng, khi vừa tới Xương Bình, sợ là ông đã bỏ ra không ít cố gắng. Cũng chính bởi vì như vậy, người Xương Bình mới sẽ tôn trọng ông ấy giống như bây giờ.
Khóe miệng hơi nhếch lên, trong đầu Dương Thủ Văn hiện ra một câu: Con người sống trên đời, tất cả phải nhìn vào hành động!
Những lời này dùng với Dương Thừa Liệt tuyệt đổi là chính xác, thậm chí ngay cả người như Trần Tử Ngang cũng bị Dương Thừa Liệt lừa gạt.
Xem ra, sau này không thể coi thường cha mình.
-Cha!
-ừ?
– Có chuyện con muốn hỏi cha.
Dương Thừa Liệt tránh phía sau đống củi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía thiền viện.
Ông ta hạ giọng nói:
– Hủy Tử, có một số việc đến lúc cần nói, ta tự nhiên sẽ nói cho con. Nhưng hiện tại, thời cơ vẫn chưa chín muồi, cho dù con hỏi ta thế nào thì ta cũng sẽ không nói cho con biết. Hiện tại nói cho con biết, chẳng khác gì là hại con.
Ông ta cũng không quay đầu lại, sau khi dừng lại một chút, lại hạ giọng nói:
-Được rồi, con hỏi đi.
Dương Thủ Văn đột nhiên không biết nên nói cái gì, sau một lúc lâu mới mở miệng nói:
– Cha, con chỉ muốn hỏi, tại sao cha lại đến Xương Bình?
– Nơi khỉ ho cò gáy này, con nghĩ ta muốn đến à?
Dương Thừa Liệt quay đầu lại, ra hiệu Dương Thủ Văn thay ông ta giám sát bên ngoài.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website