Hóa ra Dương Mạt Lỵ lại một lần nữa đã thi triển tuyệt chiêu của chùy, đánh ngã một người Hồ tấn công Dương Thừa Liệt.
Trong nháy mắt 14 kỵ sỹ người Hồ, ngoài một tên bị Sửu Nha Đầu cắn chết ra, còn lại 3 tên. 3 người Hồ này thấy tình hình không ổn, liền thúc ngựa đi. Dương Thủ Văn đuổi theo hai bước, thấy đổi phương đã đi xa, trong lòng quýnh lên, liền lao mạnh đại thương trong tay đi, đâm trúng phía sau tim của người Hồ sau cùng. Người H’ô đó kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã từ trên ngựa xuống.
Hai người Hồ còn lại càng đi càng xa.
Dương Thủ Văn vừa ngồi xuống đất, từ miệng vết thương lại dấy đau, khiến hắn không kìm nổi hừ lên một tiếng.
Dương Thừa Liệt cũng may mà không đi về phía đó, mình đầy thương tích, dưới sự dìu đỡ của Dương Mạt Lỵ từ từ đi tới bên cạnh Dương Thủ Văn.
– Hủy Tử, không sao chứ.
Dương Thủ Văn ngấng đầu lên cười khổ nói.
– Cha chớ có đùa, người xem bộ dạng của con bây giờ có giống không sao không?
– Ha ha!
Dương Thừa Liệt bật cười. Nhưng nụ cười của lão lập tức biến mất, khẽ nói:
– Nơi này không ở lại lâu được, chúng ta phải nhanh chóng quay về Xương Bình.
-Sửu Nha Đầu đâu?
Dương Thủ Văn nhớ tới Sửu Nha Đầu, liền căng thẳng.
Bổn con chó con chạy nhanh như chớp tới bên cạnh hắn, kêu ăng ẳng.
Đúng lúc này, từ khu rừng bên đường cũng vang lên tiếng kêu của chó, tiếp theo đó là nhìn thấy một con ngựa từ trong rừng chạy ra. Sửu Nha Đầu đi phía sau con ngựa đó, miệng đầy máu, hai chân trước cũng tương tự dính máu tươi.
-Sửu Nha Đầu!
Thấy Sửu Nha Đầu bình an vô sự chạy tới, Dương Thủ Văn liền vui mừng trở lại.
Trước tiên Sửu Nha Đầu chạy tới cọ cọ vào bốn chú chó con một chút, sau đó liền chạy tới bên cạnh Dương Thủ Văn, dụi đầu vào lòng Dương Thủ Văn.
-Ây!
Động tác của Sửu Nha Đầu quá lớn, đã đụng phải vết thương trên ngực Dương Thủ Văn, khiến cho hắn đau tái mặt đi.
Tuy nhiên, hắn vẫn không có đấy Sửu Nha Đầu ra, mà cố gắng day day đầu Sửu Nha Đầu, xác nhận nó không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
– Hủy Tử, ta bị thương rồi!
Dương Thừa Liệt bên cạnh thực sự không kìm được Dương Thủ Văn nữa, không chịu nối sự quan tâm với Sửu Nha Đầu liền buột miệng nói ra.
– Cha đừng có làm ồn, Sửu Nha Đầu có lẽ đã cắn chết hai tên Liêu tử.
Vết thương đó trên người cha có là gì chứ. Con mới là trọng thương thực sự…. Mẹ nó, đám Liêu tử chết tiệt! Nhưng cũng tốt, thật ra cũng đã tặng cho chúng ta nhiều ngựa như vậy, xem như là bồi thường rồi. Dương Mạt Lỵ, đi lấy thương của ta tới đây, thuận tiện thu thập những con ngựa đó lại. Sau này chúng ta e là sẽ phải cưỡi ngựa trở về. Cha, cha cưỡi ngựa được chứ?
Dương Thừa Liệt giãy dụa đứng dậy.
– Nói linh tinh!
Nói xong, lão liền bước tới bên cạnh mấy thi thể đó, sờ qua sờ lại lên thi thể.
– Mạt Lỵ?
Dương Thủ Văn phát hiện ra Dương Mạt Lỵ vẫn đứng bên cạnh bất động.
Dương Mạt Lỵ cúi đầu xuống, nhìn Dương Thủ Văn, trên khuôn mặt đầy sự nghi hoặc, dường như đang hỏi: A Lang gọi ta sao?
– Ta bảo ngươi đi thu nạp ngựa, tiện mang thương của ta lại đây.
-Được.
Dương Mạt Lỵ Ồm Ồm đáp lại một tiếng, quay người bước đi.
Nhưng đi được hai bước, y lại dừng lại quay đầu nhìn Dương Thủ Văn, trịnh trọng nói:
– A Lang, ta tên Dương Mạt Lỵ.
-Ách….
Ngươi nói rất đúng, ta không có lời nào phản bác!
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!