Đại Dương Xanh Thẫm

Chương 37: Chương 37





Sa nhắm chặt hai mắt, đếm đến ba, mũi dao đã kề sát cổ họng.

Bỗng lời nói của Đình Bách bỗng vang lên: “Em còn có anh mà” khiến cậu chùng tay.

Nếu cậu chết đi, Đình Bách sẽ là người đau khổ nhất.

Ít ra, cậu cũng vì anh mà sống.

Anh đã có ơn cưu mang cậu, cậu không thể tự ý tước đoạt sinh mạng của bản thân.
Cậu giật mình quăng con dao xuống sàn, cong người lại, nước mắt đè nén từ nãy tới giờ như cơn đại hồng thuỷ cuộn trào tuôn ra.

Cậu đưa tay, đấm vào ngực, chỉ mong làm như vậy có thể làm dịu cơn đau tàn phá tâm can.

Nhưng làm đủ mọi cách vẫn vô dụng.

Vết thương mưng mủ lâu ngày, nay vỡ ra, lỡ loét, lan khắp nơi trong cơ thể không cách nào lành lại được.
Xuất viện rồi, Sa bắt đầu tìm quên trong những cơn say triền miên, chỉ khi say thì mới có thể ngủ ngon, không cần phải nhớ lại những chuyện đau lòng trước kia.
Cậu uống rượu như uống nước, từng ngụm, từng ngụm rót vào cổ họng, cay xé lưỡi.

Ruột gan nóng lên, cảnh tượng trước mắt bắt đầu quay vòng tròn.

Nhưng vẫn chưa đủ, cậu lại tiếp tục uống, trên mặt đất la liệt vỏ chai rượu nằm lăn lốc.

Sa phì cười, quản lý mà thấy cảnh này, chắc sẽ nhảy dựng lên mất.

Nhưng bây giờ, dù Tùng Quân có xuất hiện, cũng không thể ngăn cậu được.

Cậu đưa thêm một ly rượu lên miệng.

Nhưng ly chưa kịp chạm môi, một bàn tay ở đâu bỗng dưng xuất hiện ngăn cậu lại.
Bị mất hứng, đôi mắt ướt át mờ mịt ném cho người nọ cái nhìn đầy ấm ức.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, hai chân mày cong lên thành hình dấu ngã, chồm lên dùng sức giật lại ly rượu.

Nhưng người nọ dứt khoát không đưa, cầm ly rượu đưa lên ngả vào cổ họng mình.


Sa buồn bực nhíu mi, sắc đỏ hai bên má càng nồng đậm hơn, giọng nói khàn khàn:
“Lại là anh? Sao anh cứ như âm hồn không chịu tiêu tan, quấy rầy cuộc sống của tôi vậy? Anh thấy tôi chưa đủ khổ sở, nên tiếp tục xuất hiện, dày vò, chà đạp tôi.

Anh muốn tôi trở thành bộ dạng nào mới hả dạ đây?”
Người trước mặt không trả lời cậu, gọi phục vụ tính tiền.

Sa chưa uống đủ, mà người nọ lại gọi tính tiền, bèn đứng bật dậy, ngả nghiêng ngăn lại.

Nhưng người kia dứt khoát lôi ví ra thanh toán hết chỗ rượu cậu uống từ nãy tới giờ.

Hắn lẳng lặng vác cậu lên vai như vác một bao cát.
Sa bị nhấc bổng lên, tay chân vùng vẫy kịch liệt.

Nhưng người nọ vẫn vững vàng hai chân, mang cậu ra xe.
Hắn dìu cậu ngồi vào ghế sau, thắt dây cẩn thận rồi vòng lên ghế trước chầm chậm lái xe đi, mặc cho Sa vẫn đang lầm bầm chửi rủa:
“Anh là đồ chết tiệt! Anh là đồ khốn nạn! Tồi tệ! Tôi hận anh! Hận cả ba anh! Hận người phụ nữ đã cướp anh khỏi tôi! Hận cả ông trời! Hận cả chính bản thân mình…”
Phải, cậu hận chính cậu, hận mình cứ giữ mãi chấp niệm về mùa hè năm đó, không thể nào buông bỏ.

Càng muốn quên, thì càng nhớ rõ, đau đến nhức nhối, đau đến tê dại.
Người kia cứ thế để mặc Sa ngồi than khóc ở ghế sau, hai mắt đẫm lệ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại, Sa nhận ra mình đã ở trên chiếc giường quen thuộc.

Men say chuếnh choáng khiến tầm nhìn mơ hồ.

Cậu chỉ thấy người trước mặt hình dáng to lớn, cầm lấy chiếc khăn lau mặt cho mình.

Sa đột nhiên giữ lấy tay của người đó, trong lòng hoảng sợ, đẩy hắn ra:
“Tại sao vẫn còn ở đây? Ai cho phép anh bước vào nhà tôi? Anh cút ngay!”
Người nọ thấy Sa vùng vẫy, liền trấn an cậu, dùng chất giọng nhẹ như gió, thì thầm:
“Sa… bình tĩnh! Là anh!”
“Tôi biết là anh.

Vì là anh, nên mới càng phải biến khỏi đây, biết khỏi đời tôi ngay lập tức!”
Bác sĩ Vĩ nắm lấy vai cậu, ấn xuống giường.

Lồ ng ngực phập phồng, mắt dán chặt vào gương mặt kiều mị vì say rượu mà ửng hồng kia.


Từ nãy đến giờ, Sa liên tục mắng chửi Tùng Quân.

Cậu không nhận ra mình đã nhầm người.
Bác sĩ Vĩ cười khổ, giữ chặt hai tay cậu, cúi xuống sát mặt cậu:
“Em không cho anh một cơ hội sao? Anh sẽ không như kẻ kia, không bao giờ làm em rơi lệ.”
Nói rồi, hắn đưa tay quẹt lấy giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi của Sa.

Đầu óc mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, cậu không nghe rõ người nọ nói gì, cảm nhận được bàn tay ấm áp chạm vào mặt mình, toàn thân cứng đờ.

Mới đây thôi còn mạnh miệng đuổi hắn đi, nhưng khi hơi ấm từ bàn tay đó truyền lên mặt, cậu lại lưu luyến không nỡ rời xa.

Trong cơn mê sảng, cậu thống thiết gọi tên hắn:
“Anh thực sự không chịu rời đi? Tùng Quân, anh phải bỏ rơi em bao nhiêu lần mới đủ hả? Chắc chắn đây chỉ là mơ thôi đúng không? Nếu quả thực đây là giấc mơ, thì đừng để em tỉnh lại nữa…”
Chiếc cổ duyên dáng rướn lên, kéo người nọ lại gần, đôi mắt ướt át trao cho người đối diện ánh nhìn đắm say.

Khoảnh khắc đôi môi sắp chạm nhau, cậu giật mình bừng tỉnh.

Không giống, mùi hương này thật khác lạ, gương mặt này không phải hắn.

Cậu hốt hoảng đẩy mạnh người nọ ra, bật người ngồi dậy, cơn say bỗng nhiên vơi đi phân nửa:
“Tại sao lại là anh?”
Bác sĩ Vĩ như kẻ trộm đêm khuya đột nhập bị chủ nhà phát hiện, lúng túng không biết làm sao để bào chữa.

Hắn ấp a ấp úng:
“Tôi… tình cờ gặp em ở quán rượu và đưa em về đây.

Em say quá nên tôi…”
Bác sĩ Vĩ giơ chiếc khăn ướt đang cầm trên tay lên:
“Tôi tính lau người cho em.”
Sa đưa một tay ôm đầu, men rượu làm cho đầu nhức bưng bưng.

Là bác sĩ Vĩ, vậy mà trong tâm trí cậu lại ngập tràn hình bóng của Tùng Quân, đã vậy còn nói những lời đáng xấu hổ nữa.


Cậu chẳng còn mặt mũi để nhìn hắn, quay đi và nói:
“Cảm ơn anh.

Nhưng tôi có thể tự lo được.

Anh về đi…”
Bác sĩ Vĩ nhìn bộ dạng của cậu lúc này, không yên tâm để cậu lại một mình.

Mạnh dạn tiến lại gần, ấn cậu nằm xuống giường, dịu dàng nói:
“Vậy, tôi sẽ ở đây, đến khi nào em ngủ tôi sẽ về, được không?”
Bàn tay người nọ cũng to và ấm áp, ánh mắt cũng quá đỗi dịu dàng, cử chỉ quan tâm có thể làm tan chảy bất cứ cô gái nào.

Nhưng tất cả không phải thứ cậu cần.

Sa như chú mèo nhỏ bị thương, vô lực nằm xuống, rèm mi buông rũ kéo theo dòng nước trong suốt từ khoé mắt chảy ra không ngừng.
Bác sĩ Vĩ lòng đau như bị xát muối.

Cậu càng luyến tiếc người kia, h@m muốn có cậu càng trào dâng mãnh liệt trong hắn.

Hắn ganh tỵ với Tùng Quân, hắn ước gì cậu có thể yêu hắn bằng một nửa của Tùng Quân thôi cũng được.
Bác sĩ Vĩ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bị nước mắt làm ướt nhoà, xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt.

Dường như rượu đã ngấm vào cơ thể, khiến cậu không còn sức để khóc nữa, cứ thế im lìm chìm sâu vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, bác sĩ Vĩ như cái đuôi cắt không đứt, như oan hồn không chịu tiêu tan.

Bất cứ khi nào không có ca trực, hắn đều tìm đến Sa mà không cần biết cậu có đồng ý hay không.
Đuổi hoài không được, Sa đành mặc kệ, xem hắn như người vô hình.
Hôm nay là ngày tháo bột bàn tay, chẳng biết làm thế nào bác sĩ Vĩ nắm luôn lịch khám bệnh của cậu, đúng bảy giờ sáng xe đã đậu án ngữ ở nơi Sa ở.

Cậu nhìn thấy hắn, vội lướt qua như một cơn gió.

Bác sĩ Vĩ bước xuống xe đuổi theo:
“Sa, anh đưa em đi!”
Sa xua tay từ chối:
“Tôi đi taxi được rồi, không muốn phiền anh.”
“Em không thể xem anh là bạn hay sao?”
Bác sĩ Vĩ nhìn cậu bằng ánh mắt nài nỉ.

Thuyết phục mãi, cuối cùng cậu cũng đành nhượng bộ lên xe.
Sau khi tháo bột, bàn tay có thể cử động nhẹ nhàng, nhưng vẫn cần thời gian vật lý trị liệu.

Đơn giản chỉ là xoa bóp rồi tập vận động cổ tay.


Bác sĩ nói không ảnh hưởng tới việc chơi violin.
Tạm biệt bác sĩ ra khỏi phòng khám, Sa không ngờ lại đụng phải người quen.

Một người mà cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại ở nơi như thế này.

Vừa nhìn thấy người đó, cậu không kiềm chế được cảm xúc mà lao thẳng đến chỗ ông ta.
Người đàn ông lớn tuổi ngồi xe lăn với mái tóc hoa râm đang chậm rãi đẩy xe dọc theo khuôn viên bệnh viện, bỗng dưng có một chàng trai trẻ chạy đến đứng ngáng trước mặt khiến ông hơi ngỡ ngàng.
Sa nhìn ông với ánh mắt đầy phẫn nộ, cảm giác ghê tởm mười năm trước như thước phim quay chậm hiện về rõ mồn một.

Giọng cậu run run cất lên, như mắc nghẹn trong cổ họng:
“Ông… Tại sao ông lại làm thế? Tại sao ông lại độc ác đến như vậy?”
Người đàn ông kia không ai khác chính là ba của Tùng Quân.

Thời gian làm ông ta không còn giữ được phong độ như xưa.

Tuổi già tới, bệnh tật khiến ông phải di chuyển bằng xe lăn.

Đứng trước một thanh niên cao ráo khoẻ mạnh, lại lớn giọng quát mắng, ai nhìn vào cũng đánh giá Sa là một người không biết kính trên nhường dưới.

Bác sĩ Vĩ đứng bên cạnh, thấy Sa mất bình tĩnh, đặt tay lên vai nhằm xoa dịu cậu.
Ba Tùng Quân nhìn cậu một hồi lâu, thật khác xa với người đàn ông cay độc mười năm về trước, ông chỉ đáp vỏn vẹn:
“Tôi không quen cậu.”
Bốn chữ đó như muốn làm cậu phát cuồng.

Kẻ xấu xa như ông ta, cuối cùng lại chỉ dùng bốn chữ “Tôi không quen cậu”, rồi phủi sạch hết những tội lỗi ông đã gây ra.

Sa vùng ra khỏi tay bác sĩ Vĩ, cúi người xuống nắm lấy cổ áo ông giật mạnh:
“Tôi không còn là cậu bé con ngày xưa, trước mặt ông vô cùng sợ hãi chẳng dám làm gì.

Vì sao ông lại tẩy não anh ấy? Khó khăn lắm anh ấy mới lấy lại một chút thiện cảm với tôi, vậy mà qua mấy ngày thôi, lại trở nên lạnh nhạt vô tình! Có phải ông lại làm gì anh ấy hay không? Tôi không tin một con người có thể thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy!”
Ba Tùng Quân vẫn giữ bộ mặt lạnh như tiền, một mực phủ nhận, đưa mắt cầu cứu xung quanh.

Thái độ dửng dưng của ông càng khiến Sa giận đến tím tái mặt mày.

Nếu không vì nể nang ông tuổi cao sức yếu, không chừng cậu cũng đã tặng ông vài cú đấm rồi.
Sa thở dài tuyệt vọng, đang tính buông tay ra thì từ bả vai truyền lên một cảm giác đau nhức.

Cậu quay lại, giật mình khi thấy Tùng Quân đứng sừng sững bên cạnh, nét mặt đanh lại, nắm lấy vai cậu:
“Cậu đang làm cái gì đó hả?”.