Đại Minh Tinh

Chương 17: Phiên ngoại 1.1


Lâm Tri kéo kéo quần áo, che lại cái bụng cao, ngồi trong góc quán cà phê, nôn nóng khuấy khuấy ly sữa trước mặt.

Cậu đợi một hồi, có một cô gái trên dưới ba mươi tuổi đi tới, mái tóc quăn xinh đẹp, quần áo giản dị mà không kém phần trang nhã, mắt kính giúp cô càng trông có vẻ tri thức, cô mặc một thân trang phục màu xám tối, bởi vì hôm nay tới gặp Lâm Tri nên không có dùng nước hoa, nhưng cho dù vậy cô cũng trở thành tiêu điểm.

"Lâm tiên sinh, xin hỏi ngài gọi tôi tới lần này là có việc gì gấp sao?" Phương Tư sửa lại tóc của mình một chút, vừa rồi đi quá nhanh, cô còn chưa kịp sửa soạn tốt đã đi luôn, sợ người ủy thác của mình có chuyện gì gấp, kết quả vừa nhìn người ủy thác của mình ngồi trong quán cà phê uống sữa, thì hiểu ra, đây rõ ràng là đang buồn bực không có chỗ phát tiết, hơn nữa không thể phá hủy danh tiếng của mình.

Phương Tư là một luật sư, chuyên nhận các vụ án ly hôn, luôn luôn theo châm ngôn giúp thân chủ giành được nhiều tài sản nhất có thể, Lâm Tri là của một trong những người ủy thác của cô, mà cậu cũng chính là người phiền phức nhất.

Lâm Tri trước đây đã tìm tới cô, ngay lúc đó Phương Tư thấy cũng không ngạc nhiên, bởi vì bây giờ các câu chuyện về hôn nhân đồng tính cũng không ít, các vụ ly hôn trước đây cô cũng xử lý qua rất nhiều, có đôi khi tinh phong huyết vũ, gà chó không yên, nhưng tới tay cô thì tất cả đều vô cùng bình thường.

Thời điểm Lâm Tri tới, Phương Tư cũng chỉ coi là một vụ ly hôn bình thường, kết quả, Lâm Tri chưa được bao lâu đã không muốn ly hôn nữa, mỗi lần đều sẽ như vậy, nếu không phải Lâm Tri không muốn ly hôn thì là xuất hiện một nhân tố không thể phản kháng, quay đi quay lại đến giờ còn chưa ly hôn. Vì vậy, Phương Tư đối với người ủy thác của mình không hề có chút hy vọng nào, may mà Lâm Tri trả phí luật sư rất cao, cô mới một mực tiếp tục theo vụ án này.

"Tôi muốn cùng Tiêu Minh ly hôn." Lâm Tri đặt ly sữa trở lại bàn, thở phì phò nói, cậu đã chịu đủ Tiêu Minh rồi, từ sau khi cậu có thai, Tiêu Minh cái gì cũng không cho cậu làm, đáng ghét như một lão già, cái này còn chưa tính, Tiêu Minh biết khi cậu mang thai sẽ bị trướng sữa, dục vọng rất mạnh, nhưng đến thời điểm cậu cần người an ủi thì hắn hết lần này đến lần khác đều tránh né, cả ngày chỉ biết cho cậu uống thuốc bổ, mà càng tẩm bổ thì cậu càng thêm dục hỏa đốt người, bên trong tao huyệt vẫn luôn luôn ẩm ướt, đã đến mức chỉ cần được côn th*t tiến vào là lập tức thỏa mãn, vú không cần nhiều hơn, bởi vì mang thai, vú trở nên lớn hơn như hai cái màn thầu, bên trong nặng trịch sữa.

Lâm Tri ngồi ở quán cà phê một hồi, đã có chút đứng ngồi không yên, nhà của cậu và Tiêu Minh ở ngay phụ cận, cậu chính là đi bộ tới đây, cả một đường đi hoa huy*t nhạy cảm bị quần lót cọ qua cọ lại, d*m thủy từ bên trong chảy ra làm cho quần lót ướt đẫm, hơn nữa nó còn đang có xu thế nghiêm trọng hơn.

Cậu đã mấy tháng rồi không được yêu thương, lúc mang thai đứa con thứ nhất, cậu có hướng Tiêu Minh cầu hoan, lúc ấy không để ý cuối cùng nhận được kết quả là bị động thai khí, kém chút nữa thì có đại sự xảy ra, lần này cậu mang thai, Tiêu Minh lập tức coi cậu như búp bê sứ, cẩn thận hầu hạ, mặc kệ cậu dùng đủ mọi cách mê hoặc thì vị đại tổng tài đó đều như một lão tăng nhân, nghiêm chỉnh vô cùng, nếu không phải Lâm Tri từng nhìn thấy Tiêu Minh lén tự tuốt, có khi còn hoài nghi Tiêu Minh xuất quỹ.





Lâm Tri vốn là loại người có tính dục rất mạnh, nhất là sau khi mang thai càng trở nên mạnh mẽ. Trước đây khi chưa mang thai, số lần cậu cùng Tiêu Minh làm tình nhiều không kể hết, vốn sau khi sinh đứa con thứ nhất, Lâm Tri lại càng trở lên nhạy cảm, cũng lại càng thêm mềm mại, Lâm Tri không thể buông tay sự nghiệp của mình, nên cậu đã từ từ chậm rãi chuyển sang làm đạo diễn, một số bộ phim ra mắt có tiếng vang khá tốt, điều này cũng làm cho cậu trở nên bận rộn, Tiêu Minh tự nhiên cũng là một người khá bận rộn, cho nên mỗi lần hai người gặp nhau đều như lang như hổ, quấn lấy nhau không chịu tách ra.

Lâm Tri vẫn luôn muốn có một đứa con gái, vừa lúc tiểu tử kia nhà mình đã hai tuổi, liền tự chủ trương ngừng thuốc, lại còn dụ dỗ Tiêu Minh lên giường, không được vài ngày liền lớn bụng. Cái này vốn là chuyện tốt, ai biết được Tiêu Minh kiếm đâu một bác sĩ Mông Cổ, nói cậu quá tuổi mang thai, thai nhi bất ổn, phải cần tẩm bổ nhiều, ít làm lụng vất vả, ít đi lại, mà việc trọng yếu là tránh chuyện phòng the. Kết quả Tiêu Minh lại tin là thật, không ngừng cho cậu uống thuốc bổ, uống đến cậu muốn chảy máu mũi, tác dụng của thuốc bổ còn chưa thấy, tính dục của cậu thì đã tăng lên, theo thời gian mang thai càng lâu thì nó lại càng tăng, cậu nhìn Tiêu Minh không thích hợp, có một lần Tiêu Minh thay quần ở trong phòng, cây điểu tím đen to lớn kia chuyển động qua lại trước mặt cậu, cậu lúc đó tỏ ra không có việc gì nhưng thực ra thắt lưng đã sớm mềm nhũn, cửa huyệt run rẩy, d*m thủy từ bên trong chảy ra ngoài, trực tiếp làm ướt quần lót, hết lần này tới lần khác không ăn được mỹ thực, vì vậy, Lâm Tri còn mất ngủ vài buổi tối, khi miễn cưỡng ngủ thì trong mộng đều là cảnh cậu và Tiêu Minh mây mưa quên hết mọi thứ.

Từ khi Lâm Tri mang thai, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Tiêu Minh lo, vì muốn chăm sóc cậu thật tốt, đứa con lớn của bọn họ cũng bị đưa đến cho mẹ Tiêu. Quần áo của Lâm Tri cũng do Tiêu Minh giặt, ngày nào cậu cũng thay rất nhiều quần lót, tất cả đều ướt nhẹp, dính đầy d*m thủy. Tiêu Minh mặt không đổi sắc giặt xong, từ đó về sau không còn ở trong phòng thay quần áo nữa, miễn cho Lâm Tri trông thấy lại thèm, kết quả dù nói cái gi cũng không chịu chạm vào cậu, quá đáng hơn là, Tiêu Minh tịch thu tất cả sextoy của cậu, Lâm Tri ngay từ đầu còn có thể dùng ngón tay giúp mình giải ngứa, nhưng theo thời gian cái bụng lớn dần, cậu tự mình chơi đùa cũng khó khăn, oán khí tích tụ ngày càng sâu nặng, huyệt thịt ngứa ngáy khó nhịn, vú trướng căng đến phát đau, hài tử còn không thành thật, cả ngày đạp tới đạp lui, Lâm Tri càng chịu đựng cảnh này càng cảm thấy hối hận vì đã ngừng uống thuốc tránh thai.

Cậu nhịn không nổi nữa, nhất định, nhất định phải ly hôn!

Lại nữa rồi. Phương Tư khẽ nói trong lòng, mỗi lần đều nói muốn ly hôn, kết quả thì sao, bọn họ vậy mà lại tú ân tú ái mù mắt chó của cô.



Phương Tư xem như là nửa fan của Lâm Tri, trước đây cô chỉ biết là thần tượng có con mà bọn họ còn đoán xem mẹ của đứa trẻ đấy là ai. Nhưng Phương Tư không ngờ khi gặp thần tượng, lại phát hiện thần tượng là đồng tính luyến ái, đối tượng còn là người đàn ông độc thân hoàng kim Tiêu Minh, thần tượng không chỉ cùng nam nhân đó kết hôn mà còn nháo đòi ly hôn, về phần tiểu vương tử, có lẽ là do họ dùng phương pháp đặc biệt nào đó mới có.

Chính vì vậy mà tam quan của Phương Tư bị hủy hết, cô phải dùng tới khả năng nghiệp vụ cao của mình mới có thể giữ được bình tĩnh, nhưng đến khi tiếp xúc nhiều lần, cô gần như tan vỡ.

Theo cô, Lâm Tri muốn ly hôn là do chán quá không có việc gì làm. Hai người bọn họ yêu thương nhau, sự nghiệp thành công, cả hai đều chưa xuất quỹ, hơn nữa còn có một tiểu hài tử thông minh lanh lợi, Lâm Tri kiên trì muốn ly hôn mà lại không thể nói ra nguyên nhân khiến đầu cô sắp to ra rồi. Cô xuất phát từ nghề nghiệp của bản thân mà nói cho Lâm Tri nghe một vài điều cần thiết, kết quả kế hoạch vạch ra đều chết non giữa đường, phỏng chừng lần này cũng giống vậy.

Phương Tư nhìn thoáng qua Lâm Tri, Lâm Tri lui về sau màn khá lâu rồi, hơn nữa còn nói với bên ngoài là đang nghỉ ngơi, không muốn ra mặt. Lâm Tri thoạt nhìn trải qua rất tốt, gương mặt non mềm, da dẻ trắng trẻo, cặp mắt hoa đào, sóng mũi cao, bởi vì đang nói chuyện nên miệng hơi chu ra, hoàn toàn không nhìn được dấu vết năm tháng trên mặt cậu, đây vẫn là nam thần tượng năm đó thiêu đốt trái tim của bao thiếu nữ.

Phương Tư ép buộc bản thân tập trung tinh thần vào trong lời nói của Lâm Tri, chờ khi cậu nói xong, thì dùng một khoảng thời gian khá lâu phân tích cho cậu nghe, hơn nữa còn hẹn vào ngày mai sẽ bàn bạc chi tiết.

Lâm Tri đưa mắt nhìn theo Phương Tư, sau đó mới có chút do dự đứng lên, vừa rồi ngồi quá lâu khiến hai chân cậu đều tê rồi, còn một chuyện nữa là tao huyệt cậu đã nhễ nhại nước, tuy rằng cậu mặc dày, nhưng cậu vẫn sợ làm dơ ghế, cái này thật sự không hề tốt chút nào.

May mà sô pha bị ướt, Lâm Tri thè lưỡi, sửa lại quần áo, bụng của cậu đã rất lớn, nhưng vóc người cậu cao, mặc quần áo rộng một chút là có thể che được bụng, Lâm Tri âm thầm nâng bụng trốn sang một hướng, nhưng cậu đã đánh giá bản thân quá cao rồi, đường từ quán cà phê về nhà chỉ có một đoạn nhưng âm đế bị quần lót liên tục ma sát khiến cậu dọc đường đi cao trào hai lần, hai miếng dán ngực không thể ngăn được dòng sữa chảy ra, may mà cậu mặc dày, đợi đến khi về nhà, Lâm Tri cả người đều đã biến thành quả táo chín, được rồi, bộ quần áo hôm nay mặc ra ngoài đã hoàn toàn hỏng.

Hết phiên ngoại 1.1.

Một chương khá nhẹ nhàng.