Đắng Lòng

Chương 133: Đâu Thể Ghét Lây


Tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị đã kết hôn. Đã thế người phụ nữ đanh đá chua ngoa đang đứng trước mặt mình lại là Lục thiếu phu nhân. Có đánh chết Mặc Trinh Ngọc cũng không thể nào tin nổi tin tức động trời này được. Cô ta trừng mắt lớn nhìn Cố Doãn Doãn, miệng lẩm bẩm câu ‘không phải’ vô số lần, sau đó ôm lấy đầu hét lớn.

“Không đúng! Không đúng! Cô nói dối! Lục Triết Tần không đời nào chịu kết hôn!”

Cố Doãn Doãn cau mày: “Cô cũng thấy anh ta đang qua giai đoạn tuổi đẹp kết hôn đó! Lý do gì mà anh ta không chịu kết hôn?”

Mặc Trinh Ngọc căm phẫn nhìn Cố Doãn Doãn, hai tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi đáp lại:

“Cô nói cô là Lục thiếu phu nhân, chẳng lẽ cô lại không biết được lý do tại sao Lục Triết Tần không chịu tái hôn sao?”

Cố Doãn Doãn khoanh tay trước ngực, cũng không yếu thế mà nhìn thẳng vào con ngươi đang phẫn nộ đó, mạnh mẽ nói.

“Lý do tại sao?”

“Ha, thấy chưa? Cô không biết tại sao anh ấy không tái hôn, ấy vậy mà miệng nói mình là Lục thiếu phu nhân! Cả thành phố này đều biết, tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị không chịu kết hôn đều có nguyên nhân cả! Anh ấy luôn một lòng chung thuỷ với người vợ quá cố! Có đánh đến chết anh ấy cũng không chịu kết hôn, đặc biệt với người phụ nữ không biết tự lượng sức mình mà muốn trèo lên cao, ăn nói gian dối, tự cho mình là Lục thiếu phu nhân!”

Nghe được đáp án từ miệng đối phương, Cố Doãn Doãn không khỏi bật cười. Cô ta bây giờ hệt như kẻ ngốc vậy, không biết lựa lời mà nói. Đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng nuông chiều từ nhỏ, chiều chuộng nhiều quá đâm ra lớn lên coi trời bằng vung, không biết suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng nói điều gì.

“Cô cũng biết lý do tại sao anh ta không tái hôn, vậy mà vẫn trơ trẽn tìm đủ mọi cách tiếp cận anh ta. Tôi nên khen cô thông minh hay đần độn đây?”

Đầu nhiều điện quá, đâm ra não cũng bị chập mạch theo.

“Cô!”

“Nhưng nói đi nói lại, vẫn khiến Mặc tiểu thư phải thất vọng rồi! Lục Triết Tần đã tái hôn, mà đối tượng anh ta kết hôn là tôi!”

Mặc Trinh Ngọc vênh váo, chống tay hai bên sườn eo, lớn tiếng đáp lại: “Cô nghĩ tôi sẽ tin những lời mà cô nói sao?”

Cố Doãn Doãn bình tĩnh đáp lại: “Nếu như cô không tin thì cũng chẳng sao! Nhưng ở trong công ty này, tôi là người thứ hai có quyền được từ chối thẳng thừng hồ sơ xin ứng tuyển của cô mà không cần lý do!”

Cô ta không chịu buông tha cho Cố Doãn Doãn, toan tính xông đến tác động vật lý với cô nhưng lại bị người quản lý ngăn lại.

“Mặc tiểu thư, cô đừng manh động! Người này nói không sai đâu! Lục tổng đã tái hôn được hơn hai năm rồi, cô ấy chính là Lục thiếu phu nhân, đồng thời là phó tổng ở đây! Mặc tiểu thư, xin cô lựa lời mà nói!”

Bây giờ có người đứng ra đảm bảo, cô ta giống như bị sét đánh ngang tai, đứng bất động tại chỗ, sắc mặt như con tắc kè hoa đổi màu liên tục.

Nhìn biểu cảm thất thần của đối phương, Cố Doãn Doãn nhếch môi tỏ vẻ đắc ý. Động vào ai thì được, nhưng một khi động đến người nhà của cô, cô tuyệt đối không khoan hồng.

“Với lại, trong công ty không có nhu cầu nhập trà xanh với số lượng lớn như vậy! CV của cô rất tốt nhưng tôi rất tiếc, vị trí thư ký tổng giám đốc ngưng tuyển nhân sự. Mời Mặc tiểu thư cành ngọc lá vàng về cho!”

Nói xong, Cố Doãn Doãn quay sang nói với người quản lý phòng nhân sự.

“Cô gọi cho bảo vệ lên xử lý ca này đi!”

Người quản lý gật đầu nhận lệnh, vội vã lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.

Nghe màn đá xéo vả mặt trà xanh của chị gái, Thanh Mộc Đào cảm thấy nể phục vô cùng.

Không hổ danh là sư tử hà đông, là chúa tể trong ngôi nhà, Cố Doãn Doãn có thể nói một câu khiến cho cô thiên kim tiểu thư kia không dám hé miệng nói dù chỉ nửa lời.

Được đòi lại công bằng, Thanh Mộc Đào đắm chìm trong vui sướng, cười không khép được miệng. Lúc này, Cố Doãn Doãn nhìn về phía cô, lớn tiếng gọi:

“Thanh Mộc Đào!”

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn chị gái, sau vài phút kịp định thần lại, Thanh Mộc Đào nhanh nhẹn đáp lại.

“Dạ! Chị gọi em!”

“Em được thông qua rồi, bây giờ chị sẽ kêu quản lý đưa em đi thử việc.”

Sau vài phút làm thủ tục nhập tên vào danh sách nhân viên, Thanh Mộc Đào được người quản lý dẫn đến bộ phận vệ sinh, giao cô cho tổ trưởng.

“Đây là nhân viên mới, em trainding cho bạn ấy giúp chị nha!”

Nói xong người quản lý rời đi, chỉ còn lại mỗi Thanh Mộc Đào và tổ trưởng.

Tổ trưởng liếc nhìn nhân viên mới trước mặt, trong lòng thầm đánh giá. Tuy công việc này không cần đến ngoại hình, nhưng nhìn cách ăn mặt của người này… trông giống bà nội trợ già ở dưới quê hơn là nhân viên.

Bị nhìn lâu như vậy, Thanh Mộc Đào có chút không tự nhiên. Chỉ là đến đây nhân việc làm thôi mà, sao lại áp lực đến như vậy chứ?

Cũng may tổ trưởng không có lời ra tiếng vào đả kích Thanh Mộc Đào, cô ấy kêu cô giới thiệu bản thân sơ qua. Sau khi biết tên cũng như tuổi tác, tổ trưởng mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Mới hai mươi bảy thôi sao? Trẻ quá! Liệu rằng em có thể trụ được lâu không?”

Thanh Mộc Đào có việc gì mà không làm qua cơ chứ? Cô có thể phơi mình dưới cái nắng gay gắt gần bốn mươi độ để cuốc xới đất, huống chi chỉ là công việc dọn vệ sinh trong một công ty lớn như vậy, lại còn có điều hoà nữa.

Cô vỗ ngực đầy tự hào mà nói: “Chị đừng coi thường sức khoẻ của em như vậy chứ! Nhìn cơ thể em nhỏ nhắn vậy thôi chứ sức lực em siêu phàm lắm chị! Chỉ cần một tiếng đồng hồ là em có thể nắm bắt mọi công việc cũng như lối đi lại trong công ty.”

Tổ trưởng đưa cho Thanh Mộc Đào đồng phục nhân viên, sau đó nói: “Được rồi! Chị cần ba ngày để đánh giá năng lực của em! Trước tiên chị sẽ đưa em đi xem nội ngoại công ty để quen thuộc với môi trường đã!”

Thanh Mộc Đào đón nhận đồng phục từ tay quản lý, vui vẻ đáp lại: “Tuân lệnh, thưa tổ trưởng!”

Tổ trưởng cũng không thể cưỡng lại nét trêu đùa của Thanh Mộc Đào, cô ấy bật cười, sau đó mắng yêu.

“Không phải gọi dài dòng như vậy! Cứ gọi là chị Hàn là được rồi!”

“Vâng, chị Hàn!”

Thanh Mộc Đào cũng không ngờ rằng, công ty này lại rộng lớn đến như vậy! Cô được tổ trưởng dẫn đi bộ xung quanh Lục Thị, sau đó lại đưa lên phòng bảo cô ghi chép một số nội dung, quy định của công ty. Cứ chạy qua chạy lại suốt, chẳng mấy chốc đến giờ tan ca, Thanh Mộc Đào bấy giờ mới được phân công đến tầng thứ ba mươi lăm để dọn dẹp.

Thanh Mộc Đào nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã bốn giờ chiều. Công ty tan làm sớm như vậy, chắc Cố Doãn Doãn cũng về sớm cùng với nhân viên mà thôi.

Nhưng đây lại là giờ cô đi làm. Diện tích của công ty rộng lớn như vậy, có dọn dẹp xong cũng đã qua giờ ca ba rồi. Như vậy chẳng phải Cố Doãn Doãn về trước cô sao? Đừng đùa như vậy chứ? Tiền trong tài khoản cũng như trong túi hiện giờ của Thanh Mộc Đào đang bị âm, nếu như Cố Doãn Doãn về trước thì cô biết đào đâu ra tiền để mà bắt xe về cơ chứ? Sao ông trời lại lắm bất công như vậy chứ? Rõ ràng cả hai người đều đi làm cùng giờ giấc với nhau, vậy mà một người về sớm, người kia phải ở lại làm đến tận khuya mới được tăng ca.

Đúng là hơn nhau ở bằng cấp quá khác, mỗi người một số phận.

Cho dù trong lòng bất mãn là vậy, nhưng Thanh Mộc Đào cũng đâu thể thay đổi được sự bất đắc dĩ của thân phận bản thân mình được. Cô chỉ biết ngay lưng thầm mếu máo trong lòng, cô cất đồng hồ vào tủ đồ, rồi xắn tay áo lên tận bắp tay, sau đó xách một thùng nước nặng cùng với cây chổi lau nhà lên, đang định bước vào thang máy thì bị tổ trưởng gọi lại.

“Khoan đã, Đào Đào!”

Thanh Mộc Đào đặt thùng nước xuống, cô ngoảnh mặt lại, sắc mặt uể oải nhìn đối phương.

“Chị dặn gì em ạ?”

Tổ trường không thanh đổi thần sắc vui vẻ hài hoà, cô ấy nhoẻn miệng cười tươi nói với cô.

“Quên không nhắc em! Nhân viên vệ sinh không được phép dùng thang máy em ạ!”

Nghe được tin tức này, Thanh Mộc Đào sốc đến miệng mở lớn, cây chổi lau trên tay không trọng lực bất ngờ rơi xuống.

Đậu xanh rau má, chuyện hài quái quỷ gì cô đang nghe vậy? Nhân viên vệ sinh không được sử dụng thang máy, sao lại bất công đến mức độ này cơ chứ?

Thế chẳng khác nào phân biệt chủng tộc, mà bây giờ đã là thời đại nào rồi mà vẫn có định kiến như vậy chứ?

Khoé môi Thanh Mộc Đào giật nhẹ vài cái, mất nửa ngày mới lên tiếng: “Chị… sao lại tàn ác với em như vậy chứ?”

Tổ trưởng ôn hoài cười đùa: “Ai cũng như vậy hết đó em!”

Thanh Mộc Đào chỉ tay về phía cầu thang bộ: “Ba mươi lăm tầng đó chị!”

“Có sao đâu em! Thùng nước cũng nhẹ mà! Xách từ tầng một lên tầng ba mươi lăm cũng nhanh mà!”

Thanh Mộc Đào khẽ mắng thầm trong lòng, nhanh cái con khỉ khô! Miệng thì nói oai vậy chứ, có ngon thì chị xách hộ em lên tầng ba mươi lăm cái!

Những lời trách móc thách thức đó Thanh Mộc Đào đâu dám nói ra thành lời. Đây là công việc cuối cùng mà chị gái cô đã đích thân giới thiệu cho, bây giờ chưa kịp thử việc đã giở thói đánh người rồi, như vậy không nên một chút nào hết.

Thanh Mộc Đào mếu máo ra mặt, đôi mắt rưng rưng.

“Chị Hàn, xách một thùng nước nặng lên tầng ba mươi lăm, chi bằng chị dùng một đòn đập chết em tại chỗ còn hơn bắt em phải xách đồ leo cầu thang bộ lên tận tầng ba mươi lăm để dọn dẹp!”

Tổ trưởng cười lớn, xua xua tay: “Chị đùa đó cưng! Thấy sắc mặt của em tệ quá nên chị mới bày trò trêu em một tí, không ngờ em lại phản ứng đáng yêu như vậy!”

“Chị thấy cuộc đời của em nhạt nhẽo quá hay sao mà dặm thêm ít mắm muối vào thêm cho nó sinh động à?”

“Haha, cũng vui mà!”

“Chị vui tính quá rồi đó! Nhưng tâm trí của em lại đả kích rất lớn! Chẳng vui một chút nào hết!”

“Thôi nào cưng! Làm việc thì phải vui vẻ lên chứ, cuối tháng lãnh lương thì lúc đó em càng cảm thấy yêu công ty này nhiều hơn!”

Thanh Mộc Đào chỉ biết trừng mắt lườm chị tổ trưởng vui tính này, cố nén cơn ấm ức xuống dưới bụng, cô xách đồ nghề vào trong thang máy, bấm lên tầng số ba mươi lăm.

Tầng ba mươi lăm có năm gian phòng chính, trong đó phòng họp cổ đông chiếm diện tích lớn nhất. Chính vì thế mà Thanh Mộc Đào chọn phòng này lau chùi dọn dẹp trước tiên, sau đó mới đến bốn phòng làm việc còn lại.

Sau khi dọn dẹp phòng họp cổ đông xong, Thanh Mộc Đào đã thấy mệt bở hơi tai. Đến chăm sóc mấy luống hoa dưới ánh nắng gay gắt cũng không sánh mệt bằng. Dọn xong căn phòng đó, nước trong thùng đã vơi đi một nửa, thân thể của cô cũng đã lao lực rõ thấy.



Cô xách thùng nước rời khỏi văn phòng. Khi rẽ sang trái, Thanh Mộc Đào không may vấp phải cây chổi lau suýt chút nữa ngã xấp mặt, cũng may cô giữ vững thăng bằng không để cơ thể của mình bị ngã. Nhưng đen đủi thay, trong lúc cơ thể của Thanh Mộc Đào bị chao đảo, nước trong thùng sóng sánh văng tứ tung ra bên ngoài, phần nước nước bẩn bị bắn trúng vào một người.

Thanh Mộc Đào kinh hãi, cô không dám ngẩng mặt đối diện với người đứng phía trước. Theo khuôn phép của một nhân viên vệ sinh, cô gập nửa người, cuống quýt xin lỗi.

“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!”

Tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần, Thanh Mộc Đào căng thẳng đến nỗi hai mắt nhắm nghiền lại, chờ đợi tác động vật lý của người kia. Thấy một hồi lâu không thấy mình bị đánh, Thanh Mộc Đào từ từ mở mắt ra, đập vào tầm nhìn của cô chính là một đôi giày cao gót hàng hiệu thiết kế đẹp mắt, đôi chân thanh mảnh trắng mềm mại. Những người luôn chăm chuốt da dẻ trắng đẹp như vậy đều là tiểu thư danh gia vọng tộc. Không cần nhìn mặt, Thanh Mộc Đào cũng ngầm đoán được ra chủ của đôi giày cao gót này nhất định là một mỹ nữ. Nhưng Thanh Mộc Đào cũng chẳng thể nào đoán được, người này tính tình có được hay là không.

Thấy một hồi lâu không thấy người kia lên tiếng, Thanh Mộc Đào cứ ngỡ người kia đang cần lời giải thích chính đáng hơi. Cô đang định lên tiếng thanh minh, nào người người phụ nữ đó lên tiếng, ra lệnh cho cô.

“Ngẩng mặt lên!”

Thanh Mộc Đào cắn chặt lấy môi dưới, sau vài giây đấu tranh suy nghĩ, kiểu này một bên mặt của cô bị đánh đến sưng đỏ rồi, bất đắc dĩ cô đành phải ngẩng mặt lên cho đối phương nhìn rõ mình.

Suy đoán của cô quả nhiên không sai, người phụ nữ này thật sinh đẹp. Cô ta liếc mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới giận dữ mà lên tiếng.

“Cô cũng có mắt mà! Không những vậy cô còn có tận bốn mắt! Vậy mà vẫn bị mù không nhìn thấy đường lối sao?”

Vừa nói, ánh mắt của người phụ nữ đó lộ rõ vẻ ghét bỏ. Miệng làu bàu mắng chửi cô, tay thì rút từ trong túi xách ra chiếc khăn giấy lau vệt nước bẩn bị bắn lên tà váy.

Mà không biết chiếc váy của cô ta làm bằng chất liệu vải gì, nước bẩn thấm vào vải rất nhanh, mặc cho người phụ nữ đó ra sức lau, vết bẩn ấy vẫn cứ loang ra, in rõ trên nền vải trắng.

Thanh Mộc Đào biết bản thân mình có lỗi. Nếu như cô cầm chắc cây chổi lau trên tay thì không có việc tồi tệ xảy ra như thế này. Đối diện với mỹ nhân kiêu ngạo này, Thanh Mộc Đào có cho tiền cũng chẳng dám gây sự, chỉ biết xin lỗi rối rít không ngừng.

Đúng lúc này, Cố Doãn Doãn từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy cô em gái hay gây chuyện của mình đang cúi đầu xin lỗi một người phụ nữ. Cô cau mày bước đến xem tình hình.

“Có chuyện gì vậy?”

Thanh Mộc Đào như nắm được sợi dây cứu sinh, ngay lập tức đưa ánh mắt cầu cứu. Nhìn vệt bẩn trên váy của người phụ nữ, lại nhìn thấy trên sàn nhà có vài bãi nước bẩn, Cố Doãn Doãn dường như đoán được ra nguyên nhân.

Thấy Cố Doãn Doãn đi tới, người phụ nữ đó khoanh tay lại trước ngực, hất hàm về phía Thanh Mộc Đào mà nói.

“Cô ta làm bẩn váy của tôi!”

Cố Doãn Doãn không nặng nhẹ mà từ tốn đáp lại: “Chỉ là một bộ váy thôi mà! Bẩn thì chị mua cho em cái mới!”

Cô ta nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ: “Từ bao giờ mà chị lại hào phóng đến như vậy chứ? Dám chi tiền của anh tôi để bao biện cho nhân viên sao?”

“Từ khi gả cho anh trai em, chị chưa bao giờ ngửa tay xin tiền anh ta cả! Tất cả chi tiêu hàng ngày, chị đều trích ra từ trong túi của chị!”

“Vậy sao? Bộ váy này tôi đặt thiết kế riêng ở bên Anh, giá một nghìn đô. Chị liệu thời gian mà chi trả bồi thường này đi!”

Nói xong, cô ta liếc nhìn Thanh Mộc Đào một cái, tặc lưỡi nói tiếp: “Chẳng hiểu sao anh trai tôi lại phê duyệt hồ sơ xin việc làm của con vịt nhà quê xấu xí này!”

“Làm cho cẩn thận vào! Không có lần sau đâu!”

Người phụ nữ đó hậm hực đẩy Thanh Mộc Đào vào tường, sau đó ngúng nguẩy mông rời đi.

Thấy người đi khuất, lúc bất giờ Thanh Mộc Đào mới ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

Cố Doãn Doãn bước lại gần về phía cô, không nói cũng chẳng rằng mà cốc một cái thật đau vào trán.

Thanh Mộc Đào ôm đầu xuýt xoa, trề môi thanh minh: “Em đâu muốn gây chuyện với người phụ nữ đó chị ạ! Do bất cẩn một chút thôi!”

Cố Doãn Doãn trừng mắt: “Một chút là bao nhiêu?”

“Lúc ra khỏi phòng họp cổ đông, em chẳng may vấp phải cây chổi lau nhà, dù không bị ngã nhưng nước trong thùng…”

“Ok! Cái vấp của em bay hẳn một nghìn đô của chị. Tháng này coi như tiền lương chưa kiếm được đã âm rồi!”

“Aaaa! Sao chị lại tàn ác với em như vậy chứ?”

“Đối với riêng em, càng tàn tác thì em mới sáng mắt lên được!”

Thanh Mộc Đào trề môi, cô cứng đầu cãi cùn: “Người ta nói cắt da cắt thịt bán mình cho tư bản quả không sai! Giờ chị chẳng khác nào tư bản vắt kệt sức lao động của người làm công!”

“Kệ em muốn nói gì thì nói! Nếu như không chịu được thì chị sẽ gọi cho Duy Trịnh, kêu anh ta mang em về dạy dỗ!”

“Chị lại lôi anh ấy ra để răn đe em rồi!”

Cố Doãn Doãn không nói gì thêm, chỉ ném ánh mắt cảnh cáo Thanh Mộc Đào, sau đó quay người rời đi.

Thanh Mộc Đào chỉ biết mếu máo nhìn theo bóng lưng rời đi của cô chị, trong lòng đau xót hệt như có người xát muối vào miệng viết thương vậy.

Cô chỉ đành vùi đầu vào công việc, cặm cụi làm cho xong nhiệm vụ mà tổ trưởng giao cho.

Đến khi lau dọn hết những văn phòng mà chị tổ trưởng giao phó, Thanh Mộc Đào ngột bệt trên hành lang tầng mười tám. Cô mệt thở không ra hơi, vầng trán cùng với hai bên thái dương nhễ nhại mồ hôi, tóc bết dính chặt trên da mặt.

Cảm giác ngứa ngáy truyền đến, Thanh Mộc Đào lấy mu bàn tay quệt qua một góc mặt. Bỗng nhiên cô trừng mắt lớn, sực nhớ ra bản thân mình đang hoá trang thành con vịt xấu xí. Thanh Mộc Đào vội vàng nhìn vào mu bàn tay, thật may mắn trên da thịt không lưu lại lớp phấn mà cô tốn hàng tiếng đồng hồ tuốt tát. Đúng là hàng mỹ phẩm chất lượng cao có khác, kháng nước kháng được cả mồ hôi.

Sau mười lăm phút trôi qua, cơ thể của cô đã dần hồi phục. Cô đứng dậy, đang tính xuống tầng B1 để cất đồ đạc. Lúc gần đến cầu tháng máy, Thanh Mộc Đào lại một lần nữa gặp lại người phụ nữ xinh đẹp vừa nãy. Cô ta nhìn cô một lượt, sau đó châm biếm nói.

“Lao công cũng được đi thang máy sao?”

Thanh Mộc Đào không muốn cãi nhau với hồng nhan này, muốn lặng lẽ bước qua nhưng lại bị cô ta ngăn lại. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói:

“Lao công cũng là con người mà! Vào đây làm việc cũng giúp công ty của các người càng thêm sạch sẽ thoáng mát, đương nhiên cũng được sử dụng thang máy như bao nhân viên khác rồi!”

Người phụ đó nhếch môi, vẫn không có ý định buông tha cho cô đây mà.

“Nhưng cấp bậc của cô khác! Thuộc loại dưới đáy xã hội!”

“Dưới đáy xã hội thì sao? Chủ tịch của các người mỗi tháng vẫn bỏ tiền ra trả công cho cái loại dưới xã hội như tôi đấy!”

“Khá phết đó! Lần đầu tiên tôi thấy một con nhân viên què như cô dám cãi nhau tay đôi với em gái của tổng giác đốc của tập đoàn to lớn như vậy đó!”

“Cô chán sống rồi à…”

Cô ta định giơ tay đánh Thanh Mộc Đào, tự dưng trong đầu lại nhớ đến vấn đề gì đó, cuối cùng không không ra tay.

“Thôi, bỏ đi!”

Chỉ có trời mới biết, vì lý do gì mà người phụ nữ này không ra tay đánh Thanh Mộc Đào. Cô ta thừa biết, Thanh Mộc Đào có người chống lưng. Một phần chị cô là phó tổng, đồng thời cũng là chị dâu của cô ta, mà cô lại là em gái của Cố Doãn Doãn, thế cho nên cô ta mới không làm gì.

Thanh Mộc Đào liếc nhìn bảng tên trên ngực trái của cô ta, bấy giờ cô mới biết danh tính của người này.

Lục Hoa Yên, trưởng phòng marketing.

Dù chưa gặp qua người phụ nữ này trước đó, nhưng Thanh Mộc Đào lại cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lục Hoa Yên nhìn biểu cảm của cô, sau đó cô ta nhìn vào đồng hồ đeo tay, sau đó lên tiếng: “Cô theo tôi!”

Thanh Mộc Đào cũng chẳng dám làm trái ý, sợ công sức nguyên ngày hôm nay đi toi. Dù không thích nghe theo mệnh lệnh của cô ta, nhưng Thanh Mộc Đào vẫn cắn răng nhẫn nhịn theo sau cô ta.

Văn phòng của Lục Hoa Yên nằm ở tầng mười tám, vật trí được bày biện rất bắt mắt, gọn gàng sạch sẽ. Tổ trưởng có nói với cô không được vào văn phòng của trưởng phòng marketing. Ban đầu Thanh Mộc Đào có chút thắc mắc, vì sao nhân viên dọn vệ sinh lại không được vào dọn dẹp trong căn phòng này. Bấy giờ cô mới biết, Lục Hoa Yên đã thuê riêng một người chuyên quét dọn cho văn phòng của cô ta, cũng chỉ vì bên trong phòng bày biện toàn những đồ vật có giá trị. Thế cho nên Lục Hoa Yên để bảo mẫu mình tin tưởng đến dọn dẹp còn hơn là để nhân viên lao công tiện đường vào quét dọn.

Lục Hoa Yên đi về phía bàn làm việc, cô ta ngồi xuống ghế, hất hàm ra hiệu cho Thanh Mộc Đào phải làm theo cô.

“Mau đem đi rửa rồi pha cho cô một ly cà phê mới!”

Cô nhìn ly thuỷ tinh vẫn còn lớp cà phê khô cứng lại, sau đó lại nhìn về phía cô ta: “Tôi là nhân viên dọn dẹp của công ty. Tôi có nghĩ vụ nghe và làm theo những gì mà tổ trưởng giao phó!”

Lục Hoa Yên chống hai tay lên bàn lại việc, cô ta nhếch môi cười mà nói: “Chiếc váy cô làm bẩn của tôi từ hồi chiều, giờ tính sao đây?”

“Lục tiểu thư, cô thật buồn cười. Chẳng phải chị Doãn Doãn sẽ chịu trách nhiệm sao?”

“Chị ta nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng tôi thì không đồng ý! Đâu phải có tiền là đền được đâu. Cho dù tôi không tha thứ thì có gấp bao nhiêu lần số tiền đền bù thiệt hại, đối với tôi, nó vô nghĩ giống như rác thải không có giá trị vậy!”

Cuối cùng thì Thanh Mộc Đào đã hiểu ra hàm ý của cô ta. Lục Hoa Yên đang muốn cô trở thành tay chạy vặt cho cô ta để trừ nợ số tiền đền cho chiếc váy hàng hiệu của cô ta đây mà. Đúng là kẻ tàn ác thường sống thảnh thơi, nhưng cái nết vụng về của cô thì biết than trách với ai bây giờ.

Thanh Mộc Đào cũng chẳng buồn càm ràm nhiều lời, tiến đến bê ly cà phê đi.

“Cô có biết, trong công ty này, tại sao tôi ghét chị ta nhất không?”

Bàn tay bê đồ thuỷ tinh của cô khự lại, khó hiểu nhìn người phụ nữ. Cô ta ghét chị gái của cô thì liên quan gì đến cô, muốn ăn thịt của cô cũng chẳng được.

Thấy Thanh Mộc Đào không trả lời, cô ta tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì chị ta đáng ghét! Nếu như chị ta không gả cho anh tôi, thì tôi cũng không ghét cay ghét đắng chị ta đâu! Cô chị ta là người dưng nước lã! Nếu như chị ta có vào đây làm việc, thì tôi cũng chỉ coi chị ta là nhân viên bình thường như bao người. Nhưng đáng tiếc, chị ta lại là vợ lẽ của anh tôi!”

“Việc cô ghét chị gái tôi, liên quan gì đến tôi chứ? Cô không sợ những lời nói xấu này của cô tôi sẽ kể lại cho chị nghe tất thảy sao?”

Lục Hoa Yên nhếch môi cười xấu xa: “Có gì phải sợ cơ chứ! Tôi ghét chị ta ra mặt, đương nhiên chị ta cũng biết. Việc tôi nói cho cô biết vì sao tôi ghét chị ta đều có lý do cả! Tôi nói để cô biết điều khuyên chị ta tìm lý do ly hôn với anh trai tôi. Chị dâu của tôi mất, không có nghĩ là chị gái cô có cơ hội bước vào thế chỗ cho chị ấy.”

Nghe những lời nói của đối phương, Thanh Mộc Đào cảm thấy nực cười trong lòng. Con người ta hết duyên hết phận thì sẽ rời đi, đâu ai có thể chống lại quy luật của cuộc đời. Chị dâu của cô ta đã lỡ duyên với anh trai của cô ta, thì kiếp sau hai người hẹn ngày tái ngộ cũng không quá muộn. Mà trong thời gian bi thương nhất, có một người phụ nữ bước vào cuộc đời của anh trai cô ta, giúp hắn ta vượt qua nỗi đau mất vợ. Cảm xúc được bồi đắp, lâu dần giữa hai con người nảy sinh tình cảm, kết hôn với nhau có gì mà lạ đâu chứ?

“Anh trai cô chấp nhận chị gái tôi là được rồi! Cô phản đối cũng vô ích! Nói cho tôi biết cũng chỉ tốn nước bọt!”

“Anh tôi không hề yêu chị ta!” Lục Hoa Yên nhìn cô với ánh mắt đầy căm phẫn: “Lấy chị ta cũng là do ba mẹ tôi ép buộc mà thôi! Thực ra trong lòng anh trai tôi chưa bao giờ quên được chị dâu!”



Thanh Mộc Đào nhún vai, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến cô, sau đó bê ly cà phê rời đi.

Nhìn cánh cửa từ từ kép lại, Lục Hoa Yên bất lực ôm mặt thở dài. Sao cô ta lại có thể dễ dàng mở lời nói ra những lý do mình ghét cay ghét đắng cho một người lạ mặt, người mà luôn ở bên cạnh kẻ mà mình căm giận cơ chứ?

Chắc có lẽ, cô ta vẫn còn chấp niệm quá lớn với người chịu dâu quá cố.

Bốn năm trước, khi đó Lục Hoa Yên vẫn còn là du học sinh bên Úc. Sau gần một năm bận bịu không thể trở về thăm quê nhà, cô ta có dự định sau khi thi xong sẽ xếp lịch nghỉ tết dài hạn. Vốn dĩ Lục Hoa Yên dự định sẽ trở về nước ăn tết khoảng một tuần, dù sao thì gần một năm rồi cô cũng không có về nước. Khi Lục Hoa Yên sắp xếp xong định đặt vé máy bay thì nhận được cuộc điện thoại của dì giúp việc ở trong nước, nói chị dâu của cô ta bị bệnh hiểm nghèo không qua khỏi đã từ trần được hơn ba tháng rồi. Lục Hoa Yên không nhớ được lúc đó cảm xúc của mình như thế nào, cô ta chỉ nhớ khi ấy cô ta đã không khóc, ít nhất là vẫn giữ được bình tĩnh đến khi ngắt điện thoại, chậm rãi mang theo hành lý nặng đến sân bay.

Khi trở về nước, vẫn chưa hết sốc vì chị dâu đột ngột qua đời, lại biết được tin anh trai bị tai nạn đang hôn mê sâu, có khả năng sống thành người thực mãi mãi.

Sau khi tìm hiểu, Lục Hoa Yên biết giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, không tìm được tiếng nói chung. Quá phẫn uất, chị dâu của cô mới nghĩ quẩn, lựa chọn rời khỏi thế gian này để quên đi tất thảy, những đau thương mà anh cô ta đã gây ra.

Sau khi chị dâu mất, anh trai mới tỉnh ngộ, biết bản thân mình phạm phải sai lầm nhưng đã hối hận quá muộn. Hũ tro cốt của chị dâu cô ta không được đem đi chôn, mà thay vào đó anh cô ta luôn giữ bên mình. Sau khi anh trai tai nạn hôn mê, hũ tro cốt của chị dâu cũng như con trai chung của anh chị bị mẹ vợ đòi quyền nuôi giữ.

Lục Hoa Yên muốn ở lại lâu hơn để tìm hiểu rõ ràng sự việc đau thương này, nhưng vì tính chất công việc cũng như việc học còn đang dở dang, sau hơn mười ngày ở quê nhà, cô ta lại phải bay sang Úc tiếp tục học tập. Vài tháng sau nghe tin anh trai tỉnh dậy sau gần bảy tháng hôn mê, Lục Hoa Yên vui mừng muốn đặt vé máy bay về nước như lại bị mẹ ngăn cản. Sau khi bị thuyết phục, cô ta cũng không bay về. Nhưng hai tháng sau nghe tin anh trai tái hôn, cô ta điên tiết mà không làm việc gì. Chỉ đành cố học nốt thêm một năm nữa lấy bằng tốt nghiệp để về nước.

Sau khi về nước, Lục Hoa Yên được ưu ái cho làm trưởng phòng marketing, ngày ngày luôn tìm đến Cố Doãn Doãn gây khó dễ cho cô, chọc tức cô không thành.

Từ hồi đó đến nay, Lục Hoa Yên luôn muốn anh trai mình ly dị với người vợ thứ, dù có nói tốn nước bọt cũng chỉ nhận lại sắc mặt lạnh nhạt của anh trai.

Ngày hôm nay cô ta biết được, Cố Doãn Doãn có cô em gái, vừa vụng về lại vừa xấu xí. Chính vì thế mà cô ta mới tìm đến Thanh Mộc Đào, nói những lời khó nghe để đả kích tinh thần của cô, từ đó cô sẽ khuyên Cố Doãn Doãn ly hôn với người chồng hiện tại.

Những ý nghĩ của cô ta, Thanh Mộc Đào đương nhiên nhìn ra được. Cô cảm xúc của cô đâu có mong manh dễ vỡ như vậy đâu chứ, cho có đập vào mặt cô một đống tiền thì cô cũng chẳng bao giờ làm theo cái suy nghĩ hạn hẹp kia.

Sau khi pha ly cà phê mang đến, Thanh Mộc Đào cũng chẳng được vị tiểu thư này buông tha. Lúc cô ta kêu cà pha đắng quá, lúc thì chê cà phê ngọt quá, lúc lại nói nhạt quá không có vị gì, sau đó lại lấy lý do cà phê nguội ngắt bắt cô pha lại. Thanh Mộc Đào cũng nhẫn nhịn cục tức không nuốt trôi này, pha cà phê một lần nữa. Lần này cô cho thật nóng, mực nước chỉ đến lưng cốc.

“Nóng quá! Cô muốn thay da lưỡi của tôi sao?”

Nghe cô ta nói, Thanh Mộc Đào ước lượng đổ nước lọc vào, cà phê đủ ấm, cô ta lại chê.

“Nhạt quá! Cô có biết làm không vậy? Có ly cà phê mà cô cũng không pha được!”

Thanh Mộc Đào cũng chẳng cãi cọ gì, như đã chuẩn bị từ trước, cô lấy gói đừng từ trong túi áo ra, đổ một lượng vừa đủ vào trong cốc cà phê.

“Cô đi pha lại đi! Tôi muốn uống lạnh!”

“Có ngay!”

Từ trong túi áo bên kia, Thanh Mộc Đào lấy ra túi đá đã gọi sẵn từ trước, đổ vào trong cốc cà phê.

“Lục tiểu thư, cô có thể uống được ngay! Nếu cô muốn uống lạnh ơi là lạnh, thì cô chờ thêm hai phút. Đảm bảo độ lạnh đúng theo ý của cô!”

Lục Hoa Yên nhìn động tác thuần thục của cô, cô ta cuối cùng cũng chịu buông tha. Nhấp một ngụm cà phê trong miệng, cô ta nhìn cô rồi nói.

“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi sáng sớm, tôi muốn trong văn phòng tôi được cắm hai mươi lăm bông hồng tươi tắn, đoá hoa phải thật to.”

Tưởng gì! Cứ liên quan đến loài hoa là Thanh Mộc Đào rành hơn ai hết! Cô vỗ ngực tự hào, nói: “Hoa hồng thôi sao! Tôi là dân chuyên hiểu biết về các loại hoa. Cô muốn hoa hồng gì?”

Cô ta ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Hoa hồng bạch!”

Vừa hay, trong vườn nhà cô cũng có sẵn, khỏi phải mất công dậy sớm bon chen tranh giành mua hoa tươi mới làm gì cho mệt mỏi.

Thanh Mộc Đào chìa tay ra trước mặt Lục Hoa Yên, cô ta nhíu mày nhìn cô: “Có ý gì?”

“Tiền!”

Cô trả lời ngắn gọn. Mặc dù không phải ra ngoài mua hoa, nhưng cũng phải trả tiền cô chăm bón hoa bấy lâu nay cơ chứ!

“Cô chỉ yêu cầu tôi cắm hoa! Tôi không có nghĩ vụ bỏ tiền ra mua hoa về cho cô!”

“Cô vẫn đang nợ tôi một nghìn đô la cho chiếc váy đó!”

Thanh Mộc Đào từ tốn trả lời lại: “Tiền công mua hoa với tiền làm trự nợ nó khác nhau hoàn toàn! Tôi cũng không hề dư giả như cô mà có thể cho không một hai. Nếu như cô không tính toán chi li từng tí một, thì cô bỏ qua cho tôi vụ làm bẩn váy của cô đi!”

“Cô cãi cũng giỏi đó!”

“Cô quá khen rồi! Nói cho cô biết, hồi xưa tôi có dự định thi vào trường đại luật đó! Nhưng do dòng đời xô đẩy, tôi lại rút hồ sơ để làm việc khác rồi!”

Thanh Mộc Đào đương nhiên là đang nói dối, chính bản thân cô cũng chẳng nhớ rõ quá khứ của mình đã trải qua những gì. Ký ức còn tồn lại trong tâm trí của cô đến giờ là khoảng thời gian cô sống hai thân phận sau khi hôn mê sâu ở bệnh viện.

Một là ca sĩ mới nổi, hai là người mẹ đơn thân, bây giờ lại đến công viện nhân viên dọn vệ sinh bị người ta kinh bỉ ra mặt.

Lục Hoa Yên cũng không cãi lại được, cô ta đành đưa cho cô phí chi tiêu một năm trăm tệ, sau đó căn dặn cô.

“Nhớ đó! Phải cắm đủ hai mươi lăm bông hoa hồng bạch, mà bông nào bông nấy phải thật to, tắm sương sớm no đủ mang đến đây!”

Thanh Mộc Đào cầm lấy tấm chi phiếu, vui vẻ nhận lệnh: “Đã biết! Tôi sẽ dốc sức làm theo yêu cầu của cô! Lục tiểu thư, cô còn việc gì sai bảo tôi thêm không?”

Lục Hoa Yên xua xua tay, ý bảo cô ta có thể rời đi.

Thanh Mộc Đào biết, cô nàng tiểu thư này cũng không hề đánh đá chua ngoa như bề ngoài, cũng chỉ là con hổ giấy. Tuy ngoài mặt hung hãm là thế, nhưng nội tâm bên trong lại mỏng manh dễ vỡ.

Trước khi cô rời đi, Lục Hoa Yên hào phóng đưa cho cô tờ một trăm tệ. Cô ta lấy lý do, tờ tiền này quá cũ, không muốn tiêu nên đưa cho cô tiêu hộ. Cầm tờ tiền trên tay, Thanh Mộc Đào len lén cười trong lòng, nhưng vẫn bị cô ta phát hiện ra.

“Cô cười cái gì? Có gì đáng cười đâu!”

Thanh Mộc Đào tủm tỉm cười: “Không có gì! Chỉ cảm thấy Lục tiểu thư tức giận vẫn xinh gái, đáng yêu!”

“Cô đừng dẻo miệng như vậy! Mặc dù tôi ghét chị gái cô, cũng đâu thể ghét lây sang cô được! Tôi là con người đâu phải là ác quỷ đâu mà làm hại chúng sinh!”

Nghe lời giải thích có chút bối rối của đối phương, Thanh Mộc Đào cô gắng nhìn cười lớn, miệng lẩm bẩm.

“Thế mà hành động ban nãy giống hệt như mụ phù thuỳ trong truyền thuyết vậy!”

Cô nói bé như vậy ấy mà vẫn lọt vào tai của Lục Hoa Yên. Cô ta trợn mắt nhìn cô, già mồm thanh minh.

“Cô nói ai là mụ phù thuỷ vậy? Đừng thấy tôi không nói gì thì được nước lấn tới! Những gì tôi đối với cô ngày hôm nay cũng chỉ là bài test nhân viên mới mà thôi. Đáng lẽ ra sẽ không cực nhọc đến như vậy, nhưng vì cô là em gái của chị ta nên tôi mới gây khó cho cô như vậy! Thôi không nói nữa! Hôm nay ngày đâu làm việc của cô, tan ca được rồi!”

Thanh Mộc Đào gật gù, sau đó nói lời tạm biệt, rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Khi đến văn phòng họp nào đó, cô liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy đồng hồ cũng điểm gần chín rưỡi.

Loanh quanh từ sáng đến giờ đã gần đến nửa đêm rồi. Thanh Mộc Đào chợt nhận ra cả ngày nay cô chỉ mỗi ăn một bữa cơm. Buổi sáng do mất quá nhiều thời gian hoá trang cho nên cô không kịp ăn sáng, đến công ty thì dạo một hồi đến trưa được dùng cơm căn tin, sau đó lại phải chép nội quy của công ty, mãi đến bốn giờ chiều mới vào công việc chính. Hì hục quét dọn từ tầng ba mươi lăm đến tầng mười tám đã tốn khá nhiều thời gian, cô lại quên mất bữa tối. Bây giờ cái bụng trống rỗng của cô réo inh ỏi không thôi.

Thanh Mộc Đào đang tính đi tìm cô chị gái đáng yêu của mình. Khi chuẩn bị đến thang máy, cô thấy Cố Doãn Doãn bước ra, sau lưng còn có sự xuất hiện của một người đàn ông mặc áo đen lịch lãm. Cô không nhìn rõ mặt, cũng không dám lớn tiếng gọi Cố Doãn Doãn, chỉ biết nhìn bóng lưng của hai người rời đi.

Lúc này Thanh Mộc Đào lấy điện thoại ra, nhắn tin cho chị gái.

Cố Doãn Doãn đang bận bàn luận việc gì đó, bỗng nhiên điện thoại truyền đến chuông thông báo tin nhắn. Cô đi chậm lại, lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiện đến tin nhắn Wechat, ngón tay cái bấm vào.

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Chị, em đói! Chị tan làm chưa? Em muốn đi ăn thịt xiên!]

Cố Doãn Doãn dừng hẳn lại, nhắn một câu: [Em làm gì mà không ăn tối cùng nhân viên khác?]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Em bị hồng nhan làm khó!]

Cố Doãn Doãn cau mày, cô kẹp tập tài liệu vào nách, dùng hai ngón tay cái gõ bàn phím: [Cô ta có làm tổn thương đến em không?]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Không có! Nhưng em vẫn là người được hời! Không những có tiền công chăm hoa, lại thêm được tờ tiền tuy cũ kỹ, nhưng mệnh giá cũng cao đó! Một trăm tệ luôn nha!]

Cố Doãn Doãn: [Cũng cao tay đó nha! Kể cho chị hóng tình hình nào!]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Để đó đi! Về nhà em kể cho nghe sau! Vấn đều nhức óc hiện tại… em đói! Bụng đánh trống từ nãy đến giờ rồi!]

Cố Doãn Doãn: [Em đang ở đâu?]

Quả Đào Căng Mọng Không Dễ Hái: [Sau lưng của chị!]

Cố Doãn Doãn ngoảnh mặt lại, thấy cô em gái xấu xí của mình đang đứng ở phía sau vẫy tay ra hiệu với mình. Cô mỉm cười, sau đó quay lại nói với Lục Triết Tần đang đứng quay lưng đợi chờ mình.

“Hợp đồng bên công ty Hoa Đông cứ tạm để qua một bên đi, có gì tối nay về tôi trao đổi tiếp! Hiện tại em gái của tôi đang đói, tôi phải dẫn con nhỏ ham ăn đó đi ra ngoài ăn!”

Lục Triết Tần hơi nghiêng lại, một tay anh cầm văn kiện, tay còn lại đút trong túi quần, nhìn Cố Doãn Doãn mà hỏi:

“Em gái cô cũng lớn rồi, tự biết đường đi ăn!”

“Biết là thế, nhưng dù sao cũng tiện đường!”

“Tiện đường?”

“Em gái tôi đang làm nhân viên vệ sinh trong đây! Chắc miệt mài quá quên bữa tối. Giờ tan ca mới nhớ mình chưa ăn nên đã nhắn tôi. Dù gì cũng đến giờ tôi hết ca rồi! Có gì tối về tôi bàn bạc với anh qua mail sau?”

Trên mặt Lục Triết Tần lộ rõ nét không vui. Bản hợp đồng này đang gấp, chính vì thế anh đã quyết định tăng ca đến mười giờ, ấy vậy mà đến lúc gần giải quyết xong rồi nhưng phụ nữ này lại đột nhiên bỏ ngang giữa chừng. Nhưng anh lại không buồn lên tiếng trách móc, dù sao chỉ còn vài tháng nữa thôi là cả hai người đường ai nấy đi, cho nên trong giai đoạn này anh không muốn gây khó xử cho cô.

Lục Triết Tần thở dài, nói: “Bảo em gái cô đợi thêm ba mươi phút nữa đi! Sau đó tôi sẽ đưa hai người đi ăn!”